Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 2 Cưỡng ép bái sư – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 2 Cưỡng ép bái sư

BÁN KIẾP TIỂU TIÊN

Chương 2: Cưỡng ép bái sư

Có điều bình thường người ta nói, số phận đã đến có ngăn cũng không nổi, rất hiển nhiên, Tề Hoan không thuộc về loại điển hình như vậy, nàng cho tới bây giờ đều không có nhân phẩm gì đáng nói. Nàng đụng phải người rồi, đáng tiếc không phải tiểu mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mà là một lão đạo (đạo sĩ) khô quắt như quả óc chó.

Lão đạo đứng đó cách giếng nước không xa, trợn trừng mắt, nhìn thẳng vào Tề Hoan. Thấy ông ta cứng ngắc lập tức phân tích ra, hiển nhiên, là lại bị hù dọa rồi.

Khóe miệng Hư Không Tử co rút liên tục, trong lòng đem từ trên xuống dưới Tống gia nguyền rủa bằng những gì độc ác nhất mấy lần, kẻ khốn nạn nào nói cho lão biết chuyện ma quái của Tống gia đấy, đây rõ ràng là một người đang sống, hơn nữa…..là một cô gái, mà còn là cô gái không mặc quần áo chỉnh tề.

Xong rồi xong rồi, cái này nếu như bị người truyền đi, Hư Không Tử lão nào còn mặt mũi lăn lộn trên Tu Tiên Giới nữa, thanh danh tốt đẹp của lão a!

Sau một lúc lâu Tề Hoan trừng lão đầu, cuối cùng cảm thấy con mắt có chút đau mới thôi. Tiếp đó nàng cúi đầu nhìn ga giường trắng bọc trên người mình, cảm thấy mình dường như cần phải la toáng lên một phát, nói như thế nào mình cũng là người bị hại chịu thiệt đó, cũng không biết lão nhân kia đã đứng ở chỗ này bao lâu, nếu bị lão nhìn thấy nhiều chỗ thì thật là thiệt thòi.

Vì vậy Tề Hoan hít một hơi thật dài, đang chuẩn bị hô ‘phi lễ a’. Thì ngay tức khắc bị lão nhân kia dùng một cái bùa chú phong bế cái miệng nàng lại.

“Ưm ưm ưm. . . . . .” Tề Hoan ánh mắt hung tợn trừng lão nhân kia, quyết định dùng ánh mắt lăng trì lão.

“Cái kia….hắc hắc, tiểu nha đầu, ngươi ngàn vạn lần đừng kích động, ta tuyệt đối không phải là cố ý đâu, vừa rồi ta đều không nhìn ra cái gì hết á.” Lão đầu thấy ánh mắt hung ác của Tề Hoan, một bộ nghiến răng nghiến lợi muốn xé nát lão cho thông khoái, không khỏi cẩn thận từng li từng tí cười nói làm lành.

“Hừ!” Không thể nói chuyện Tề Hoan nặng nề hừ một tiếng, có quỷ mới tin được, không có việc gì lớn lên quắt như vậy làm gì, xem chừng cũng không phải thứ gì tốt.
“Nếu không….ngươi theo ta về sư môn? Ta tuy không thể khiến cho cha mẹ ngươi khởi tử hồi sinh (sống lại), nhưng mà vẫn có thể cho ngươi cơm ăn.”

“Như vậy không tốt đâu, nếu như bị những người khác biết được, đạo trưởng ngài sẽ bị chỉ trích đấy.” Tề Hoan một bên kiềm chế khóe môi mình nhếch lên thành đường cong, một bên lau sạch nước mắt.

“Vậy ngươi bái ta làm thầy trước?” Hư Không Tử cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Cái này. . . . . .” Tề Hoan ra vẻ chần chờ, có trời mới biết nàng thiếu chút nữa cười sung sướng đến mức co rút dạ dày. (TNN: *vỗ trán* vô sỉ a

*gào thét* công đạo ở đâuuuuu)

“Ta biết rõ cái này là có chút ủy khuất ngươi, nhưng mà ngươi không thể tiếp tục ở Tống gia đều là do ta hại, ta phải chịu trách nhiệm với ngươi. Tuy ta không phải vị sư phụ tốt đẹp gì, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.” Những lời này Hư Không Tử nói rất chân thành. Lời này nếu để cho đồng môn trên núi Thanh Vân biết, không biết có thể hay không đem Tề Hoan ra băm.

Toàn bộ giới Tu Chân người nào không biết Hư Không Tử là đại thừa (chỉ kẻ kế thừa) dưới người đứng đầu, danh vọng của lão tại giới Tu Chân chính phái xem như là cao nhất, trở thành đồ đệ của lão chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, không nghĩ tới lúc này Hư Không Tử còn phải cầu xin người ta làm đồ đệ của mình.

Hư Không Tử nói một phen, lại khiến Tề Hoan hơi đỏ mặt, không nghĩ tới lão đạo này thật đúng là tâm địa tốt, không đúng, hiện tại cần phải gọi là sư phụ rồi.

Vì thế, một năm này, giới Tu Chân xảy ra một sự kiện lớn gây chấn động, chính là Hư Không Tử đạo trưởng của núi Thanh Vân đã có đồ đệ rồi, hơn nữa còn là một nữ đồ đệ. Từ nay về sau, giới Tu Chân không thái bình nữa rồi.