Chí Tôn Dâm Thần – Chương 69 Thu nhỏ – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 2 năm trước

Chí Tôn Dâm Thần - Chương 69 Thu nhỏ

Tính ra ngoài chọc người, cơ mà còn chưa chọc kịp đã mất hết tâm trạng rồi.

Thiên Phong chỉ còn cách đưa nàng trở về thì hơn.

Tử Điệp cũng cho người dọn dẹp xung quanh hết thảy .

Tin tức Thiên Hạ Đệ Nhất Tông đệ tử tới cũng được các nàng thả ra ngoài, tất nhiên là muốn câu gọn một mẻ !

Mỗi ngày đều cho vài đệ tử ra ngoài làm mồi dụ, chỉ chờ bọn chúng tổ chức vây công nữa mà thôi.

~ Phu quân, để Nguyệt Dạ đi thực sự ổn chứ ?

Tử Điệp có phần lo lắng.

– Không sao, ít ra có thể làm tâm trạng nàng tốt hơn . Hơn nữa, chúng ta cũng phải tính toán thật tốt… Đòi cả vốn lẫn lời ah…

Thiên Phong kéo nàng ngồi xuống lòng mình, ma thủ bắt lấy đôi bạch thỏ , thỏa sức nhào nắn.

~ Ưm…chàng…hư đốn !

Tử Điệp nhéo hắn , hơi nâng tà váy lên ngồi vào trong lòng Thiên Phong, ngọc thủ tìm lấy long trụ hung hãn chọc vào dưới bụng nàng. Long trụ bị tiểu động nuốt gọn, Thiên Phong ngả người ra sau, sướng khoái tận hưởng. Cơ thịt quấn lấy thân long trụ, bó lại từng vòng, ma sát không ngừng khiến mật dịch tuôn ra triền miên, khoái cảm dâng tận óc, sướng khoái tuyệt hảo.

Tử Điệp ôm lấy cổ hắn, mỉm cười, nàng như người kị sĩ thực thụ, lui tới dứt khoát, vào ra hợp lý, nhịp nhàng phối hợp .

– Phu nhân…ta muốn nhìn thấy cả gương mặt kia của nàng nữa …

Thiên Phong hôn lên ngực nàng, cổ nàng,hai tay hoạt động mạnh thêm một chút.

Tử Điệp bắt đầu rên rỉ , nhưng rồi như không kìm nổi thác lũ , Tử Điệp cũng để Thiên Phong thưởng thức gương mặt hoan ái mê người của nàng.

Dù thế nào nó cũng vô cùng cuốn hút, hấp dẫn và nóng bỏng.

– Nàng đẹp lắm !

Thiên Phong khẽ cười, ngậm lấy bờ môi nàng, mút lấy mút để, Tử Điệp nào còn suy nghĩ gì nữa, triệt để hòa nhập cùng thú vui thể xác, đón nhận những luồng tinh dịch ấm nóng của hắn như thiêu đốt, hòa tan cơ thể nàng, khiến nàng mê mệt.

~ Phu quân…thiếp muốn…ưm…nữa đi chàng….ah…ưm….hưm…sướng quá….chết thiếp mất…

Thiên Phong giữ lấy hông nàng, đẩy càng thêm mạnh, chỉ cần nàng mỗi lần tiết thân, hắn lại đáp 1 lần phóng xuất. Thực muốn cùng nàng có con, đó cũng là ý nguyện của hắn, cũng là của các nàng, nhưng ngoại trừ cố gắng, thực không biết làm gì hơn.

~ Yêu chàng….ah….thiếp lại nữa rồi….

Tử Điệp ngân lên, nàng đón nhận tinh dịch ấm nóng của hắn, đùi thon khép lại, cả người mềm mại dựa hết lên người Thiên Phong.

Hắn đỡ lấy nàng , vệ sinh qua một chút cho Tử Điệp thoải mái dễ chịu, ôm nàng trong lòng âu yếm.

Thiên Phong sinh hoạt điều độ hơn, cũng để nàng dễ chịu hơn hẳn, ít nhất là không cần nằm giường nghỉ ngơi.

~ Không hiểu sao cứ có cảm giác chàng sắp có thêm người nữa vậy !

Tử Điệp khẽ cười.

– Hửm… Nhưng mà ta cũng đâu có tiếp xúc với ai khác ngoài các nàng chứ ?

Thiên Phong hơi ngạc nhiên.

~ Hì hì, không biết, chỉ là có cảm giác như vậy ! Nhưng chàng cũng không nghi ngờ trực giác của phụ nữ được…

– Trực giác của các nàng thật đáng sợ…

Thiên Phong khẽ cười, vuốt gọn lọn tóc rối của Tử Điệp.

Đang đâu , Thiên Phong thân thể đột nhiên lại hóa nhỏ lại trước sự ngỡ ngàng của hắn và nàng.

~ Oa…

Thiên Phong nghệt mặt ra.

– Không phải chứ…sao lại là lúc này !

Thiên Phong cau có, liền bị ngọc thủ của nàng xoa dãn chân mày.

Thiên Phong bây giờ chỉ nhỏ như 1 đứa trẻ 5 tuổi, không hơn không kém, da dẻ mịn màng, đáng yêu cực điểm.

Sức mạnh của hắn vô hạn, vậy nên thân thể cũng phải liên tục tiến hóa để có thể phù hợp nhất với sức mạnh. Thời kì đầu khi bước lên đỉnh cao, chuyện này diễn ra thường xuyên, hắn cũng nghĩ là nó đã kết thúc rồi nhưng mà…không phải rồi…

~ Phu quân…là chàng thật sao ?

Tử Điệp thích thú, ôm lấy hắn vào lòng.

– Khụ…ừm…

Thiên Phong miễn cưỡng thừa nhận.

Thiên Phong trạng thái này có vẻ biểu hiện cảm xúc rõ ràng hơn nhiều.

Tử Điệp ôm lấy hắn vào lòng, yêu thích không thôi.

~ Ưm, nhưng mà chàng bị làm sao vậy ?

Tuy ưa thích, nhưng Tử Điệp vẫn lo lắng hỏi.

– Không sao, chỉ là thân thể tương thích với sức mạnh, tiến hóa lên mà thôi…

~ Như vậy là không có chuyện gì ?

– Ừm !

~ Oa…

Tử Điệp thích thú, đáng kinh ngạc là sao long trụ vẫn hung hãn giữ nguyên vậy ? Vô lí quá !

Tử Điệp gương mặt đỏ ửng, cơ mà nam nhân của nàng bây giờ mới thực đẹp ah, đáng yêu quá mà ! Nhất định phải khoe với mọi người.

Nguyệt Dạ vừa quay lại liền bị Tử Điệp kéo về Thiên Hạ Đệ Nhất Tông ngay lập tức.

Các nàng vây quanh lấy Thiên Phong không khỏi trầm trồ.

Ngoài gương mặt yêu chiều các nàng thì cũng có mặt mũm mĩm đáng yêu thế này ah.

Cuối cùng vẫn là để cho Thanh Nguyệt ‘ chăm sóc ‘ Thiên Phong ah.

~ Bảo bối, không ngờ con cũng có ngày thế này ah !

Thanh Nguyệt hôn lên má hắn , âu yếm .

Đâu còn hình tượng nam nhân bá đạo nữa rồi !

~ Nào, các nàng đã ủy thác cho mẹ, vậy mẹ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ chứ nhỉ ?

Thanh Nguyệt khẽ cười.

– Khụ, mẹ thì, không bảo vệ hình tượng con trai người thì thôi …

~ Nhưng mẹ thích Phong nhi bé bỏng thế này…

Thanh Nguyệt ôm Thiên Phong về phòng mình.

~ Đừng lo nghĩ nhiều, mấy đứa nhỏ này đâu phải động chút lại dựa dẫm vào con đâu ? Đây chính là kì nghỉ chính thức của con đó, tận hưởng đi !

Thiên Phong gật gù.

Sang ngày hôm sau, các nàng mỗi người một việc phân chia, từ sớm đã không còn ở đây nữa rồi, chỉ còn Thiên Phong và Thanh Nguyệt.

~ Bé cưng, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài nha…

Thanh Nguyệt bế lấy Thiên Phong trong lòng, cả người theo gió mây hạ sơn đi xuống thành đô phố thị .

Đại lục,

Thiên Phong yên vị trong lòng nàng, với nhan sắc của Thanh Nguyệt, hắn tự tin ngẩng cao đầu kiêu ngạo thay nàng.

Thanh Nguyệt khẽ cười, ôm ấp Thiên Phong như vậy không khỏi khiến nhiều nam nhân ghen tị.

Thanh Nguyệt ôm Thiên Phong vào 1 tòa lâu đông đúc, bên ngoài cũng vừa lúc náo loạn hết cả lên.

Thiên Phong nghịch ngợm, bàn tay nhỏ chui vào sau lớp áo của nàng nghịch lấy đầu ti nàng, tất nhiên là kẻ khác không thể nhìn thấy rồi.Thanh Nguyệt cũng mặc hắn làm loạn, cổ áo còn hơi nới lỏng một chút.

Thiên Phong loạn động một chút rồi thôi, dựa đầu vào gò ngực mềm mại của Thanh Nguyệt, nhìn màn kịch phía dưới.

Tranh chấp của tiểu bối, nhưng cứ lấy tiền bối nhà mình ra dọa nạt. Bên nào cơ to hơn bên đó thắng. Thật là buồn cười mà. Không thuận mắt thì giải quyết bằng vũ lực đi cho nhanh !

– Mẹ, quay về Thiên Vương Thế Giới một chút được không ?

Thanh Nguyệt nhìn Thiên Phong , từ lúc có Thiên Phong, nàng đã dứt bỏ thế giới cũ, Thiên Phong ở đâu, nàng ở đó, đó cũng sẽ là nhà.

~ Ừm, theo ý con đi…quay về một chút cũng không tệ .

Thiên Phong gật đầu . 2 người liền biến mất tại chỗ.

– Mẹ ! Người dẫn con đi chơi đi !

Thanh Nguyệt hơi bất ngờ, khẽ cười, gật đầu mà ôm Thiên Phong phi hành tìm một nơi náo nhiệt.

Đây là thời gian của hắn và Thanh Nguyệt, các nàng hẳn là vì vậy nên mới đi sớm một chút để không ai làm phiền khoảng thời gian của 2 mẹ con.

~ Phong nhi,…

– Mẹ, chỗ đó cũng được, hay là chúng ta xuống xem thử nha…

Thiên Phong giục nàng, nũng nịu, Thanh Nguyệt hôn lên trán Thiên Phong.

~ Ừ…chúng ta xuống đó chơi !

– Vâng !

Thanh Nguyệt ôm lấy Thiên Phong từ trên trời phi xuống khiến người người ngỡ ngàng, còn tưởng là tiên tử hạ phàm.

~ Ưm…bảo bối, con muốn đi chỗ nào trước ?

Thiên Phong nhìn quanh 1 loạt rồi phán :

– Có mẹ là được rồi !

~ Ừm…

Thanh Nguyệt liền mang Thiên Phong chạy lại khắp chốn vui chơi. Thời gian này, nàng nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho bảo bảo của mình.