Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ – Chương 1 Ảnh đế ăn cô (h) – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 2 năm trước

Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ - Chương 1 Ảnh đế ăn cô (h)

Mạch Nham sợ hãi nhìn thân thể cao lớn của Dịch Tử Hiên đang tiến lại gần. Gắng gượng giữ lại trái tim đang đập mạnh của mình, cô lén lút nuốt nước miếng xuống cổ

họng, đôi mắt không chút che dấu nào ngắm nhìn người đàn ông trước mắt.

Các cúc áo lần lượt bị anh cởi ra, lộ ra ngoài không khí làn da trắng

noãn săn chắc, cơ bụng sáu múi hiện ra trước mắt Mạch Nham, đôi môi mỏng dính hơi câu lên, mắt phượng hẹp dài hơi híp lại. Giọng nói trầm thấp

đầy từ tính của người đàn ông vang lên:

”Mạch Nham, lại đây”

Thân thể Mạch Nham theo bản năng đứng dậy, đôi mắt vẫn không rời khỏi cảnh đẹp đang lộ ra của anh, nhanh chóng tiến lại gần.

Đột ngột, chiếc eo nhỏ nhắn của cô bị một bàn tay ôm lấy, đang định hét lên thì cái miệng nhỏ cũng bị chặn lại. Dịch Tử Hiên ném cô lên giường,

thân thể theo đó cũng đè lên cô, chiếc lưỡi ấm nóng mạnh mẽ chui vào

miệng cô, xâm nhập khoang miệng của cô, lấy hết hương vị ngọt ngào của

cô. Chưa kịp lấy lại hơi thở, anh đã nhanh chóng mút mát đôi môi đầy đặn của cô.

Bàn tay không an phận chui vào làn váy ngủ của cô, chiếc đầu đen nhánh đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt thâm thúy bị bao phủ bởi dục vọng nặng nề nhìn cô. Giọng nói khàn khàn như đang đè nén điều gì:

”Mạch Nham, ngoan nào, không đau đâu”

Giọng nói trầm ấm như kích thích tế bào thần kinh của Mạch Nham khiến cô một

thoáng an lòng. Chỉ là một tiếng ừm trả lời lại thôi lại khiến người đàn ông đè trên người Mạch Nham bộc phát, anh nhanh chóng cởi váy ngủ của

cô ra. Đôi đồng tử co rút lại, thở dốc. Đôi chân thon dài trắng noãn bị

bại lộ ra không khí, Mạch Nham xấu hổ co rụt chân lại thì bị bàn tay xấu xa của người nào đó giữ lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nơi tư

mật bị bịt kín của cô.

Có thể nói rằng, bây giờ khuôn mặt của Mạch Nham đã bị nướng chín rồi. Giọng nói như muỗi kêu vang lên:

”Nam…thần”
muốt theo phản xạ che đi ánh nắng mắt trời chói lóa. Nhìn những vết đỏ

hồng ám muội ở tay, Mạch Nham sợ hãi. Không phải chứ??? Chẳng lẽ hôm qua là, là thật???

Thôi, tiêu rồi. Cuộc đời tràn đầy ánh sáng của

Mạch Nham kết thúc rồi. Cô đường đường là một trợ lí nhỏ bé bên cạnh Ảnh đế. Chuyện này, làm sao có thể xảy ra???

”Ring…ring…ring”

Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Mạch Nham. Cô sợ hãi nhìn màn hình điện thoại, nhắc tào tháo là tào tháo đến, vị giám

đốc này thật hết việc làm rồi mà.

”Giám đốc”

Cố gắng cho

giọng nói đỡ run rẩy, Mạch Lam trả lời. Người ở đầu dây bên kia có lẽ

không để ý gì về giọng điệu khác thường của cô, trầm giọng nói:

”Lịch trình hôm nay của Ảnh đế như thế nào?”

Trên danh nghĩa hắn không chỉ là giám đốc của Lạc thị – nơi mà kí hợp đồng

với Dịch Tử Hiên, mà hắn còn là tai mắt của ông cụ Dịch gia, mỗi ngày

hắn đều phải hỏi cô thư kí ngu ngốc này về lịch trình, thời gian làm

việc của Dịch Tử Hiên để báo cáo.

”Hôm nay Ảnh đế có…”

Mạch Nham rùng mình cảm nhận hơi nóng từ chiếc lưỡi của người nào đó đang

cắn cắn mút mút tai cô. Nhanh chóng quay người lại, hai khuôn mặt dán

sát nhau, chiếc lưỡi không an phận bắt đầu chui vào khoang miệng cô mà

mút mát

”Chào buổi sáng, Nham Nham”

Mạch Nham nhanh chóng hít sâu một hơi, nhìn nụ cười rộ lên trên khuôn mặt tuấn tú kia, khiến cô không khỏi đỏ mặt.