Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 2 17 năm sau – Botruyen
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 2 năm trước

Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 2 17 năm sau

17 năm sau

Cơn mưa lớn nặng hạt từng cơn xả xuống…

Cả khu vườn rộng của Dương gia chìm trong mưa gió một vùng trắng xóa không còn nhận thấy rõ cảnh vật….

Trong sảnh lớn của ngôi biệt thự cổ,người giúp việc đứng hai hàng, đầu ai cũng cuối gầm xuống..chẳng ai dám ngẩng lên…

-” Có gọi được cho nó không? “

Tiếng nói uy nghiêm, tức giận vang lên lấn cả tiếng mưa…

-” Mẹ…mẹ bình tĩnh, con đang gọi “

Dương Tĩnh thấy mẹ mình đang lên cơn thịnh nộ, ông cũng sốt ruột cầm điện thoại lên điện, nhưng điện thoại lại không liên lạc được, đành gọi cho thư kí…Ông rất sợ mẹ ông vì tức giận mà lên cơn mệt, nên đỡ bà ngồi xuống, nhẹ giọng khuyên ngăn…

-” Mẹ…mẹ đừng gấp, con đã cho người đi đón Tiểu Thanh rồi, chắc không sao đâu…còn Tiểu Phong chắc đang họp nên không nghe máy “

-” Đang họp,nó không coi lời nói của bà già này ra gì…Sáng nay mẹ đã cho người đến công ty nó thông báo..Hôm nay phải đón bằng được Tiểu Thanh…Con bé lần đầu đến thành phố này không biết đường biết xá, rủi đi lạc con nói mẹ làm sao ăn nói với Trần Nhã đây “

-” Được rồi…được rồi mẹ…mẹ đừng giận nữa….sẽ anh hưởng đến sức khỏe “

Bà Dương tức giận ngồi xuống ghế…Tuy tuổi đã gần sáu mươi nhưng sức khỏe bà rất tốt..con trai bà lo lắng thừa thải đây mà…

-” Tĩnh..anh nghĩ có khi nào Phong, nó đang tiệc tùng gì với mấy cô bạn gái của nó không?..Anh nhìn xem bây giờ không phải hết giờ tan ca rồi sao?”

Người phụ nữ ngồi im lặng từ lúc giờ bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu ngọt ngào. Chẳng ai khác chính là vợ sau của Dương Tĩnh

-” Lan Nguyệt…em im ngay cho anh “

-” Lão phu nhân..Cô Tuyết Thanh đến rồi “

Cùng với lời nói, mọi người ngưng ngay tranh cãi nhìn ra phía cửa, chỉ thấy một cô gái có vóc dáng mãnh mai, cả người ướt sủng…trên khuôn mặt trắng mịn dính đầy nước mưa…nhưng dù cô mang bộ dạng lôi thôi ướt đẫm nước cũng không giảm phần nào sự xinh đẹp vốn có…

Khi cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn,chính đôi mắt đó..đôi mắt đen láy to tròn cùng hàng mi dài vì lạnh run run….vừa mơ màng lại ngây thơ…Dương Phong đăm chiêu nhìn người con gái trước mắt..đây là cô bé năm nào lớn lên đòi làm vợ anh đó sao?

-” Tiểu Thanh…ôi…lấy khăn…cháu ướt hết rồi “

Bà Dương vui mừng đi đến nắm bàn tay nhỏ nhắn đang run lên vì lạnh…

-” Cháu chào bà…bà có khỏe không ạ “

Cầm khăn lông trên tay, lau xong khuôn mặt của mình…Tuyết Thanh lễ phép chào hỏi..nhìn sang người lớn trong nhà gật đầu nhẹ…Dương Tĩnh rất hài lòng với sự lễ phép của cô bé này, không như…haiz…đứa con của ông…

Mắt tròn khi nhìn người đàn ông bên cạnh Bà Dương,Tuyết Thanh hơi khựng lại một chút, rồi cũng gật đầu ,xem như chào hỏi…chỉ thấy anh nhìn cô nở nụ đầy quyến rũ…Tuyết Thanh sững sờ sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống ngại ngùng…

-” Bà khỏe…bà khỏe…Tiểu Thanh cháu ướt hết rồi…lên thay đồ rồi chúng ta nói chuyện sau được không?”

-” Dạ”

-” Tiểu Phong..con còn không mau đưa con bé lên phòng thay đồ đứng đó làm gì”

-” Đi thôi..anh đưa em lên thay đồ “

Anh rất sảng khoái nhận lời không chối từ…

Tuyết Thanh hơi ngại ngùng nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu vì giờ cô rất lạnh..