Chờ Anh Đến Ngày Mai – Chương 22 Đau lòng vì em – Botruyen
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 2 năm trước

Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 22 Đau lòng vì em

Tuyết Thanh mang thai tháng thứ ba khi hai người chuẩn bị cho hôn lễ, thì phong ba lại xảy đến..Hứa Ngụy ba Tuyết Thanh hợp tác lao động tại Nhật Bản lại xảy ra chuyện…Kho hàng trong xưởng bị cháy dù được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vết thương quá nặng, ông đã không qua khỏi…

Lúc vừa nghe tin Hứa Ngụy qua đời….Tuyết Thanb đã khóc đến đau lòng mà ngất xỉu..

Dương Phong rất lo lắng cho vợ, nhưng anh còn phải sang Nhật Bản làm thủ tục nhận xác ba vợ và đưa hài cốt ông về nước..thật sự anh không muốn xa cô lúc này…

Nhìn khuôn mặt xanh xao, nước mắt còn đọng trên mi đang nhắm nghiền mà Dương Phong đau lòng không thôi…

-” Con đi nhanh đi…Nếu không sẽ trễ chuyến bay…Con bé hãy để bà chăm sóc “

Bà Dương vỗ vai hối thúc..

-” Dạ “

Dương Phong lưu luyến hôn lên trán vợ..rồi mới xách va li rời đi…

**********

Khi Tuyết Thanh tỉnh dậy trời đã vào tối…Mở mắt ra đã thấy Bà Dương ngồi bên giường,nhìn cô với khuôn mặt lo lắng…

-” Tiểu Thanh con tỉnh rồi à…Con thấy trong người như thế nào?”

Nước mắt lẳng lặng rơi nhòe trên má…giọng cô nức nở…

-” Bà…cháu muốn về quê”

Khung cảnh u buồn như bao trùm…người đến đưa tiễn cũng nhiều và dần thưa thớt ra về khi kết thúc….Nhìn tấm hình người đàn ông trên bia mộ mà lòng Tuyết Thanh đau nhói từng hồi…Khuôn mặt khắc khoải của ba cô luôn đượm nét u buồn…Chưa một ngày hưởng được hạnh phúc đã vội lìa xa cõi đời…

Dương Phong một giây cũng không rời xa vợ…Bàn tay ôn nhu ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn đang không ngừng nức nở….Mấy ngày nay cô đau buồn mà không ăn uống gì cả, cơ thể xanh xao yếu ớt thấy rõ…làm anh đau lòng không thôi…

-” Ba đã yên nghỉ….Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé…Em như vậy anh rất đau lòng”

Dương Phong xót xa lau nước mắt cho vợ…

-” Em muốn ở lại với ba thêm một chút nữa “

-” Tiểu Thanh con nghe lời Tiểu Phong đi…con không nghĩ cho con cũng phải nghĩ cho bé con trong bụng…Ngoan nghe lời bà về nghỉ đi con”

Trần Nhã nhẹ nhàng khuyên ngăn…

-” Đúng vậy…con nhìn xem cả người con xanh xao vàng vọt…Con muốn cả nhà phải lo lắng cho con hay sao…Hai đứa về đi, bà sẽ ở lại đây với Trần Nhã…”

Tuyết Thanh cũng biết nếu cô kiệt sức sẽ ảnh hưởng đến con của cô…Nên miễn cưỡng gật đầu… để Dương ôm ra xe….

*******

Lúc tròn ngày giỗ giáp năm của ba Tuyết Thanh…Thì bé con nhà họ Dương cũng tròn ba tháng tuổi….Cả nhà điều về quê đông đủ….Trần Nhã và cả bà Dương thay phiên nhau tranh giành cục thịt nhỏ…Nhóc con có tên là Dương Hy…mọi nét đẹp của Dương Phong và Tuyết Thanh bé đều thừa hưởng hết còn có phần vượt chội hơn ba mẹ nữa là…Vẻ ngoài trắng trẻo bụ bẫm,đôi mắt xoe tròn nhìn trái nhìn phải…Miệng nhỏ chùm chím thích thú cười khanh khách khi nhìn ba ba làm trò…làm người lớn trong nhà cũng phải cười theo…Yêu không tả xiết…

Từ khi ra đời…ngoại trừ trong tháng Tuyết Thanh nhận nhiệm vụ cao cả là cho con bú… Mọi việc còn lại điều do Dương Phong giành làm như thay tả cho con, ru con ngủ, khi bé con tròn một tháng, Dương Phong muốn cô phải cai sữa cho bé..Nên nhiệm vụ pha sữa anh cũng đảm nhận..Nhiều lúc cô thấy anh công việc bồn bề nhưng khi vừa về đến nhà là anh lại lao vô cưng nựng con trai.Anh còn bảo

-“Em đã cực khổ sinh con…Mọi việc còn lại hãy để anh lo…Được chăm sóc cho mẹ con em, là hạnh phúc mỗi ngày của anh”…

Ai không biết cứ nghĩ cô là một người mẹ lười biếng..Nhưng cô thật sự rất vô tội..Con trai lúc nào cũng bị người khác giành bế..hết bà nội rồi đến ba chồng… Dù cô muốn chăm sóc con trai cũng thật sự rất khó….

Nói ra Dương Hy sinh ra là thiên thần may mắn của Dương Tĩnh..Từ khi chia tay Lan Nguyệt ông đã chuyển về sống cùng bà Dương và vợ chồng Dương Phong…

Ông yêu thương Dương Hy không thua kém gì Dương Phong..Mà bé con là sợi dây gắn kết giữa ông và Dương Phong..Tuy anh không thể hiện gì nhiều nhưng mọi người ai cũng cảm nhận được rằng anh đã dần tha thứ và buông bỏ quá khứ ngày xưa…Anh không còn lạnh nhạt với Dương Tĩnh nữa chỉ là vẫn còn ngại ngùng khi nói chuyện mà thôi..Nhưng một chút thay đổi đó cũng làm Dương Tĩnh vui mừng khôn xiết….Niềm vui nhất là bà cô đã chấp nhận chuyển lên thành phố sống cùng mọi người…