Chồng! Anh Là Ai? – Chương 37: Lạnh Hơn Mưa – Botruyen

Chồng! Anh Là Ai? - Chương 37: Lạnh Hơn Mưa

Sau ba ngày, ông Tân được đưa về an nghỉ ở An Lạc Viên, Nghi như người
vô hồn, cứ đi theo đoàn người như cái máy. Đến lúc quan tài đưa lên đài
hóa thân hoàn vũ( đài hỏa táng), Nghi bừng tỉnh, lao vào theo. Cũng may
bà Phi Yến và vệ sĩ kịp ngăn cô lại. Nghi gục xuống, vỡ òa nức nở. Tiếng khóc nấc nghẹn, cố kìm nén không phát ra âm thanh gào thét, khiến ai
chứng kiến cũng đau lòng. Trong góc khuất, có bóng người vẫn chăm chú
quan sát Nghi thật tỉ mĩ, đôi mắt đỏ hằn lên nổi đau. Sau hỏa táng, Nghi được dìu ra xe riêng đưa về Sunrise city. Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thì
xe thắng gấp dừng lại. Nghi mở mắt thì thấy xe đang ở Quận hai, và tài
xế cũng không phải là Lực. Chưa kịp hỏi, tài xế đã quay lại, chụp khăn
tẩm thuốc mê vào miệng cô, rồi hắn tiếp tục lái xe về khu căn hộ của
Khiêm. Xuống tới hầm xe, hắn bồng Nghi qua chiếc Mec màu đen khác, lên
chiếc Mec lái xe đi.

Nghi tỉnh lại lần nữa thấy mình đang ở nơi
hoàn toàn xa lạ. Nhiên đi ra mở cửa phòng, cửa đã bị khóa bên ngoài. Lục tìm điện thoại, điện thoại đã bị rút sim. Quái lạ, rõ ràng cô đang về
Sunrise ctiy, sao giờ bị nhốt ở đây, mà đây là đâu?

Khiêm mở cửa bước vào, đặt tô cháo lên bàn, nhìn Nghi:

– Em ăn cháo đi, đừng để con đói.

– Anh Khiêm! Em đang ở đâu? Anh nhốt em sao?

Anh đến ngồi bên cạnh giường, nhìn cô trong im lặng, yên tĩnh như một bóng
ma, nhưng Nghi vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng đôi mắt Gia Khiêm đang
quan sát cô. Nó lạnh như sương đêm, không mang theo một chút tình cảm
nào.

– Em sẽ phải ở đây đến khi sanh đứa bé. Trong thời gian này, em nên sám hối….

Khiêm ngưng lại, mặt không cảm xúc, mắt đen thẫm nhìn Nghi, lời nói nhẹ nhàng từ tốn mang theo khối áp lực rất lớn.

– Nghĩ xem nên nói gì với anh không?

Nghi khó hiểu thêm phần lo sợ nhìn Khiêm, cô thực sự không hiểu Khiêm muốn
gì. Sự thật anh đã biết, cô còn nói gì đây? Hay anh đợi em sanh đứa bé
ra rồi mới thanh toán em. Vậy là, cô sắp trả được nợ cho anh, cô sẽ
thoát khỏi sự dằn vặt, ngột ngạt này. Nghi phì cười, nước mắt rơi lã
chã, cười đến ngây ngốc.

– Ba em vừa mất, anh có thể cho em cúng thất cho ba ở đây được không? – Rất tiếc, ông ta….không xứng.

Khiêm đứng lên, nện từng tiếng giày cộp…cộp đi ra ngoài, đóng cửa. Nghi ngồi trên giường, gục mặt trên tay mình khóc nức nở.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Nghi khóc đến mệt lã, lăn ra ngủ. Chợt nghe có
tiếng “bạch…bạch”, Nghi mở mắt, chạy ra ban công xem. Xung quanh là
sóng biển vỗ rì rào. Xa xa dưới kia là bãi cát, có cầu nhỏ bắt ra biển,
đêm tối đen, có lẽ vừa có thuyền rời đi. “Anh nhốt mình trên một hòn
đảo”, Nghi ngồi phịch xuống sàn nhà giá lạnh, tựa đầu vào thành lang
cang. “Tại sao? Tại sao anh nhốt em ở đây? Anh muốn đánh, muốn giết cứ
ra tay, sao phải giam em? Không cho em cúng cơm cho ba, còn mẹ em
nữa…..Nghi ngước nhìn bầu trời đầy sao đêm, đôi mắt từ mọng nước, rồi
ráo hoảnh, cô cứ ngây ngốc ngồi đó, ngó lên trời. Sương đêm dần buông,
xa xa xuất hiện vài vệt sét sáng cả một vùng, và mưa bắt đầu rơi, thế mà Nghi vẫn cứ ngồi đó, như hóa đá rồi.

Lão quản gia sau khi xem
xét xung quanh, vô tình thấy cửa phòng ban công của Nghi mở toang, bóng
dáng người con gái mong manh ngồi tựa trên đó nhìn thật ma mị. Lão vội
vàng gọi cho Khiêm, anh nghe điện thoại báo, mặt đanh lại, “em dám cãi
lời tôi, muốn tự hành xác mình cầu sự thương hại? Tôi coi em sẽ có chiêu gì?”. Anh vội vàng quay thuyền lại lên đảo.

Gia Minh không tra
ra tin tức Phương Nghi, vị trí cuối cùng của điện thoại là nằm trên bãi
biển. Khiêm cũng mất tích, nên Minh suy đoán, có lẽ anh hai đã bắt đầu
hành động, anh càng lo lắng hơn. Minh thuê thuyền tìm kiếm các đảo quanh đó, nhưng có quá nhiều đảo, đảo nào cũng to, hoang sơ nên tìm khá khó
khăn. Cuối cùng, Minh vô tình thấy Khiêm lái ca nô chạy đi đâu đó, anh
vội đuổi theo nhưng giữ khoảng cách xa, vì theo dõi trên nước rất dễ bị
phát hiện, khi Khiêm neo ca nô ngay bến, đi lên đảo. Minh ở phía sau,
cũng cột thuyền vào hóc đá gần bờ, lén đuổi theo.

Trời bắt đầu
đổ mưa, từng tiếng sấm vang lên ầm ầm chiếu sáng cả một vùng trời. Mưa
lớn mang theo một áp lực khổng lồ, làm loãng bầu không khí, khiến con
người trở nên bồn chồn bất an. Nguyên nhân thực sự khiến Minh và Nghi
thấp thỏm không yên là người đàn ông khó đoán kia.

Gia Khiêm
bước vô phòng, nhìn ra bóng người rũ rượi ngoài ban công, miệng nhếch
lên độ cong khinh bỉ. Đèn phòng không bật, chỉ có ánh sáng chớp lóe trên bầu trời đêm soi sáng. Khiêm chậm chạp bước ra ban công, hai tay đút
túi quần, thân người thẳng tắp, nhàn nhã nhìn xuống Phương Nghi, anh
ngồi một chân trên sàn giá lạnh, tay nắm cằm cô, xoay mặt cô nhìn thẳng
vào mình, lực các ngón tay không hề nhẹ. Nghi cảm thấy đau, nên mở mắt.
Nhìn thấy thân ảnh trước mặt, cô hoảng sợ co người, thụt lùi, ôm lấy cột dọc hàng rào lan can.

– Em muốn dùng khổ nhục kế?

– Không! Không phải, em chỉ muốn hóng gió, em…em ngủ quên.

Nghi lắp bắp, mặt tái nhợt, thái độ khúm núm khác bình thường. Khiêm cau
mày, thấy cô hơi lạ, bèn tăng lực, xoay mặt cô đối diện với mình. Khiêm
nhìn sâu vào đôi mắt mờ đục, dài dại của cô, miệng cô run run mấp máy
câu gì đó không rõ nghĩa. Trông cô như đứa bé đang hoảng sợ, Khiêm bỗng
cảm thấy chua xót, đâu đó trong trái tim dâng lên cảm giác muốn yêu
thương người con gái này. Bất giác, Khiêm cúi xuống, bờ môi lạnh lẽo
dính chặt lên đôi môi nhợt nhạt của Nghi. Khi toàn bộ hương bạc hà xông
thẳng vô buồng phổi, khiến cô khó thở, Nghi mở to mắt, giơ tay cao giáng mạnh lên gương mặt người đàn ông cái tát in rõ năm dấu tay. Một tia
chớp bất ngờ xẹt ngang chân trời, một tiếng sấm vang lên. Khiêm cảm thấy mặt mình nóng bừng. Anh đẩy mạnh cô ra, nhìn cô đầy ngạc nhiên ” từ bao giờ, em đã học cách phản kháng lại tôi?” Khiêm nắm chặt cánh tay đã tát mình đầy giận dữ. Thấy tay bị kẹp chặt, Nghi không suy nghĩ gì, cắn
thẳng vào bàn tay Khiêm rất mạnh. Anh kêu lên một tiếng, rồi lại đẩy cô
ra theo phản xạ.

– Đáng chết!

Khiêm thấy tay mình in rõ
dấu răng, đang rướm máu, chân mày càng nhíu chặt. Anh giận dữ nhìn Nghi, gân xanh nổi đầy trên trán. Vết thương tuy rằng không quá sâu, nhưng nó đã cắt đứt sợi tình cảm cuối cùng của anh. Khiêm nghiến răng, trừng mắt nhìn Phương Nghi đang run lẩy bẩy.

– Anh còn bước qua đây, em
sẽ nhảy xuống dưới. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Trần Gia, anh
dám giam giữ người bất hợp pháp, còn ép người ta vào con đường chết!”

Bị giam giữ trên hòn đảo giữa biển, không được gặp mặt cha lần cuối, đến
thờ cúng cũng không được. Mẹ cũng không biết tin tức. Bình thường, Nghi
ghét nhất là bị quản chế, nên đã khiến cô trở nên đối kháng. Huống hồ là cô đang mang thai, tính khí nóng nãy hơn bình thường, hành vi của Khiêm đã kích động sự phản nghịch mãnh liệt nhất trong lòng cô.

Khiêm mím môi, gương mặt tái xanh:

– Em dám???

Nghi xoay người, hít lên, ngồi trên thành ban công. Một tia chớp lóe lên,
cho thấy rõ thân ảnh yếu ớt đang lắc lư trong mưa gió, chực chờ ngã.
Phía dưới, Minh ngước nhìn, tim anh đập liên hồi vì lo sợ, chưa bao giờ, anh lại bất lực như lúc này. Quan sát, Minh tiến lại đứng dưới ban
công, sát vào tường nên người phía trên không thấy.

– Em lập tức leo xuống, đi vào đây cho tôi.

Giọng nói của Khiêm dọa người, sâu trong đáy mắt thấp thoáng phẫn nộ, “dám uy hiếp anh? Chán sống….”

Phương Nghi đưa một chân ra bên ngoài, người vẫn đang run bần bật. Cô gần như
có thể cảm nhận được từng giọt mưa quất vào da thịt mình lạnh buốt. Hơi
thở của cô gấp gáp, giọng nói lạnh như băng: “em muốn rời khỏi chỗ này!”

Trong bóng tối, Gia Khiêm từ tốn trả lời: “không thể”.

– Vậy được! Em sẽ chết cho anh xem! Trần Gia Khiêm! Em muốn anh nhớ rằng, hôm nay, chính anh đã ép chết em. Nên mọi ân oán, xem như ba và em đã
trả đủ cho Trần Gia, mong rằng kiếp sau, em sẽ không gặp lại anh nữa!

– Muốn chết ư? Được, chính tay tôi sẽ mang thân xác không nguyên vẹn của
em, đưa đến trước mặt mẹ em, xem như ân huệ cuối cùng. – Khiêm nói qua
kẽ răng

Cả hai người, người con gái trên ban công và người đứng
dưới ban công đều chấn động. Nhân lúc ấy, Khiêm bước nhanh về phía
trước, nhanh chóng ôm choàng lấy Nghi giật ngược lùi về phía sau, cả hai ngã sõng xoài trên sàn, Nghi nằm trọn trong lòng Khiêm nên không sao.
Nhưng phần lưng của Khiêm đập mạnh trên sàn đá hoa cương, thêm phần mưa
lớn, thấm vào lớp áo vest ướt sủng. Thân nhiệt anh bị hạ đến âm, cả
người anh lạnh băng như nước đá, và Khiêm ngất đi. Còn Phương Nghi bị
ngấm mưa, thêm hoảng sợ cũng xỉu. Thấy bên trên không động tĩnh, Minh
bước ra, đu người trèo lên ban công. Thấy cảnh tượng trước mặt cũng ngạc nhiên, Khiêm ôm chặt Phương Nghi đã ngất xỉu, dù anh vẫn không khá hơn. Vội vàng, gỡ tay Khiêm, bồng Nghi vô phòng. Khiêm bị gỡ tay, mở mắt
thấy Minh, nên yên tâm cho Minh bế Nghi đi, còn anh thở phào và rơi vào
hôn mê. Minh đặt Nghi lên giường, quay ra cõng anh hai vô, đặt lên ghế
sofa. Vừa cởi đồ cho Khiêm, vừa điện thoại cho Lực:

– Cậu điều ngay trực thăng tới đảo ở tọa độ xyz, mang theo bác sĩ gấp.

– Vâng!

Minh lục tủ, thấy có áo choàng ngủ, vội vàng thay cho Khiêm, tắt máy lạnh,
dùng tất cả chăn mền trong phòng quấn Khiêm lại như cái kén tằm. Rồi
Minh thay đồ cho Nghi, sờ mặt cô không sốt cũng an tâm, có lẽ sợ quá
ngất cũng không đáng lo, nhìn người trong kén kia, Minh bất giác thở
dài. “Anh hai biết mình thân nhiệt hàn, vẫn liều lĩnh chịu dầm mưa để
cứu Nghi, thật ra anh yêu hay hận cô ấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com