Cô Vợ Tiền Tệ Của Tổng Tài Đại Boss – Tập 1: Gặp mặt – Botruyen

Cô Vợ Tiền Tệ Của Tổng Tài Đại Boss - Tập 1: Gặp mặt

Trong căn phòng nóng bức, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp cứ mãi lom khom, lấp la lấp lửng tìm kiếm như mấy người trộm chó vậy, ai không biết mà bất chợt đi qua nhìn vào trong phòng chắc chắn họ sẽ nghĩ cô là kẻ trộm mất. Nhưng cũng đúng, cô đang trộm một thứ có thể nói là rất quan trọng.

“A…” – Cô la lên, nhìn tấm giấy trên tay. – “Tìm được rồi!” – Cô nói thầm trong bụng.

Cô bước đi thật nhanh, ra khỏi phòng. Vừa đi vừa lủi thủi cúi đầu nghĩ ngợi về điều gì đó, cô bất chợt va phải vào bờ ngực của một người đàn ông. Cô vội vàng, cuống quýt xin lỗi.

“Tôi… Tôi xin lỗi… Vì đi nhanh quá nên không chú ý phía trước. Mong anh thứ lỗi.”

Nói xong cô chạy vèo đi, chỉ còn người đàn ông ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô mà nhẹ nhàng cười nhếch môi.

Bất ngờ, người đàn ông chợt người nhớ tới sấp tài liệu ở trong phòng mình, còn cô gái kia cũng vừa mới bước vào trong phòng của mình ra, hơn hết, sấp tài liệu cô ta cầm, trông rất giống sấp tài liệu của anh. Anh vội vàng bước vào trong phòng, lục tung cả tủ đựng tài liệu lên, “Không có”, chẳng lẽ cô ta lấy nó đi? Anh ta liền chạy theo cô, nhưng đến lúc ấy, cô đã lên xe taxi mà đi mất rồi. Anh chỉ còn có thể đứng lại nhìn cái biển xe taxi ấy mà thôi.

“Cô được lắm, chưa ai có thể lấy đồ của tôi đi. Một thứ cũng không được!” – Nói xong anh bước vào công ty ngay và luôn, tất cả nhân viên trong công ty đều nhìn chằm chằm vào anh.

Anh liếc nhìn tất cả mọi người, một trong số họ đều không ai dám hó hé một câu, cả nhìn còn không dám nữa cơ mà. Anh là ai cơ chứ? Anh là Boss của một tập đoàn hùng hậu, đứng nhất nhì thế giới. Anh là Trương Triết Huynh.

Cả buổi trời làm việc, anh đều không tập trung được. Trong lòng cứ nhớ đi nhớ lại cái hình ảnh của cô va vào anh. Cái cảm giác mềm mại, ấm áp làm anh rất dễ chịu. Làm thổn thức cả nỗi lòng sâu thẳm trong lòng anh.

“Aizz… Cái gì vậy? Hôm nay mình sao vậy? Sao lại không tập trung được cơ chứ?” – Anh vừa vò đầu vừa nghĩ.

“Giám đốc…” – Một thanh niên trẻ trung, đẹp trai bước vào trong phòng làm việc của Trương Triết Huynh.

“Nói!” – Anh lạnh lùng, mặc cảm hỏi người đàn ông trước mặt mình.

“Tôi tìm được danh tính cô ta rồi.” – Người đàn ông gấp gáp, thở dốc nói.

“Khai.” – Anh ngước lên nhìn người đàn ông.

“Cô ta là một nhân viên quèn trong tập đoàn Lâm Văn Thị.” – Người đàn ông kể về nghề nghiệp của cô cho Trương Triết Huynh.

“Tên, tuổi tác, sống ở đâu…?” – Anh nhìn vào tập hồ sơ trước mặt mình.

“Cô ta tên Lạc Tiểu Cầm, năm nay hai mươi ba tuổi, hiện đang sống ở thành phố S, nghề nghiệp thì như tôi đã nói.” – Người đàn ông khai báo tất cả lý lịch của cô cho Trương Triết Huynh.

“Được rồi. Ra ngoài đi.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, cả buổi trời chỉ nghĩ về cô. Tại sao? Tại sao? Cô lại làm tim anh đập thình thịch, cái cảm giác tim đập nhanh mà trước giờ anh chưa bao giờ có, chưa bao giờ có khi anh ở cạnh phụ nữ, mà giờ đây, chỉ trong giây lát đụng chạm tim anh lại muốn lọt ra ngoài. Chẳng lẽ… Anh không dám nghĩ tới nữa, sợ rằng mình đã… Yêu cô gái mới gặp ấy rồi. Anh luống cuống cắm đầu, cắm cổ vào máy tính để quên hết tất cả những suy nghĩ trong đầu mình.

Còn ở bên cô giờ này đây, cô đưa cho Giám đốc Thẩm của mình sấp tài liệu mà ông bảo cô phải đánh cắp từ chỗ Trương Triết Huynh về, nếu không thì cô liệu mà kiếm việc làm đi.

Giám đốc Thẩm lật qua lật lại sấp tài liệu mà cô đưa cho mình, đọc xong, ông ngước mặt lên nhìn cô:

“Kỳ này cô làm rất tốt.”

“Cảm ơn sếp.” – Cô cúi đầu cảm ơn Thẩm Tiêu Luyến.

“Cô ra ngoài được rồi đấy!” – Ông ta lạnh lùng đuổi cô đi như thể cô là kẻ phá hoại vậy.

“Con mẹ nó. Tôi làm tất cả những việc này chỉ để nhận cái câu ”Cô ra ngoài được rồi đấy” của ông à?” – Cô vừa nghĩ vừa bực tức, bức xúc bước ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Tiêu Luyến.

Vừa mới bước ra khỏi phòng Giám đốc Thẩm là cô lại có đại họa, cô té một cái rầm trước bao nhiêu mắt nhìn của tất cả mọi người. Họ đều bật cười không ngậm được mồm, thế là cô vừa ngượng vừa thấy mắc cười, thế rồi cô ngồi trước phòng Giám đốc Thẩm cười ha hả như một con điên.

Thế là cô cứ làm việc như mọi ngày, vui vẻ, tươi tắn như một thiên thần. Nhưng… Cô không hề biết, cô đã đụng vào một con ác quỷ tàn ác.

“Aizz… Mệt thật.” – Cô ưỡn mình nằm trên chiếc sô pha thoải mái ở ngoài phòng khách nhà mình.

Bây giờ cũng đã là tám giờ tối rồi. Vừa về đến nhà là bao nhiêu giày dép, đồ đạc là cô vứt hết. Giờ này đây cô chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật ngon, thật trọn vẹn tới sáng. Tuy nhiên, những điều cô mong lại không thành hiện thực được. Trước khi đi ngủ, cô bước vào nhà vệ sinh vệ sinh các nhân, thay đồ ngủ xong liền phóng lên giường nằm. Nhưng nằm ngủ chưa được bao lâu, cô liền bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc.

“Ai mà giờ nay lại gọi vậy trời.” – Cô ngái ngủ bốc máy. – “Alo…”

“Alo…” – Đầu dây bên kia đáp lời cô.

“Là ai?” – Cô hỏi đầu dây bên kia.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có việc muốn nói với cô. Chiều mai, vào lúc năm giờ, cô đợi tôi ở quán cà phê Fluid Coffee Bar.” – Nói xong, người đàn ông vội tắt máy.

Những tiếng “Tút… Tút… Tút…” vang lên bên đầu dây của cô. Cô vội vàng nói:

“Alo… Alo…” – “Ai vậy cơ chứ? Giờ này lại còn gọi cho mình. Sao nãy không gọi đi chứ, làm mất hết giấc ngủ ngon của mình. Ôi trời ơi.” – Cô lẩm bẩm trong miệng.

Thế là cô nằm xuống ngủ một mạch tới sáng, trong giấc ngủ cô mơ màng nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đang đứng giữa những cánh đồng to lớn, cao ngất và xanh mát, trên tay người ấy cầm một bó bông lớn, bó bông ấy nhìn rất đẹp, phải nói là quá tuyệt vời.

“Em có chấp nhận anh là chồng của mình không?” – Người đàn ông cúi xuống, đưa bó hoa ra trước mặt mình mà cầu hôn.

Cô ngỡ ngàng đứng nhìn người trước mặt mình, xúc động đến muốn khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng chưa để cô nói hết câu, “Em đồng…” thì từ đằng xa, một tiếng nổ lớn, ngọn lửa của tiếng nổ vừa rồi lan nhanh đến gần cô và người đàn ông kia, cô giật nảy mình tỉnh giấc. Cô nhìn đồng hồ ở trên tường, cái gì chứ? Giờ này đã là chín giờ rồi sao? Ôi không, cô trễ giờ làm mất rồi, Giám đốc Thẩm sẽ chửi cô chết mất thôi. Cô luống cuống vung mùng, mền, chiếu, gối ra một bên, phóng cho thật là nhanh vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân. Xong xuôi liền chạy đến công ty.

Vừa đứng trước cửa công ty, cô cúi đầu thở kịch liệt. Tất cả tiếp tân trong công ty nhìn cô, cô chào tất cả mọi người.

“Chào mọi người.” – Cô tươi cười nói.

“Chào cô. Tiểu Cầm.” – Tất cả mọi người chào cô.

Cô cười tít mắt xong liền bước vào trong. Người trong công ty này ai mà không biết cô, chỗ nào có chuyện là chỗ đó có cô. Nói vậy thôi chứ cô rất được mọi người yêu mến, cô luôn tươi cười, yêu đời. Cô cũng nói chuyện rất vui vẻ, làm cho tất cả mọi người trong công ty ai cũng yêu thích cô. Còn Giám đốc Thẩm kia thì hoàn toàn ngược lại. Những lúc cô bị Giám đốc Thẩm trách mắng vô cớ, ai cũng muốn giúp cô nhưng lại sợ ông ta đuổi việc. Đành ra không ai dám cãi lời.