Cực Phẩm Dâng Đến Cửa – Chương 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 2 năm trước

Cực Phẩm Dâng Đến Cửa - Chương 2

Trong ngày hè oi bức, Tịch Hiên theo chân Diệp Tuyết và ba mẹ Diệp đến sân bay quốc tế Đài Loan.

Cô ăn bận rất thoải mái, cùng Diệp gia nói chuyện rất vui vẻ, vì cô thân thiết với Diệp Tuyết trên 10 năm trời, ba mẹ Diệp xem cô như con cháu trong nhà. Cô cũng lâu lâu lui tới Diệp gia vì sự mến khách của cha mẹ Diệp làm cô càng quý mến ông bà thêm gấp bội.

Tịch Hiên cô suy nghĩ đắn đo suốt ba ngày liền, cuối cùng đồng ý với điều kiện của Diệp Tuyết. Mà lòng thì vẫn còn lo lắng, cũng thấy lỡ như một ngày ba mẹ Diệp biết được, chắc chắn sẽ rất hận cô nha. Nhưng vì hoàn cảnh trước mắt là không muốn có thêm cuộc xem mắt nào nữa nên cô đành nhắm mắt làm liều.

Trong tiếng ồn ào tấp nập nơi cửa ra vào sân bay, Tịch Hiên cũng có một chút hồi hộp khi đứng đợi “kẻ tòng phạm” Diệp Thiên Tân, không biết cậu ta có khác với 7 năm về trước không? đã trổ mã cở nào? có đẹp trai như Diệp Tuyết oan oan trong đầu cô mấy ngày hôm nay không?

Từ cửa sân bay, bóng dáng người đàn ông cao to như người mẫu, trên người khoác chiếc balo, tay thì cầm vali, ung dung bước ra. Anh ăn áo sơ mi trên túi áo còn cài một bông hoa đỏ, quần tây âu thẳng thớm, đôi chân dài bước. Khuôn mặt bị che khuất bởi cặp kính đen vuông, thế mà vẫn lộ ra sống mũi cao và đôi môi mỏng bạc.

“A Tân!” Ba mẹ Diệp hô to, đưa tay vẫy vẫy khi thấy bóng dáng con trai mình.

Diệp Thiên Tân nghe được tiếng gọi mình, anh tháo mắt kính xuống, liền thấy ba mẹ cùng chị mình đang vẫy tay, anh liền nở nụ cười, vẫy tay lại.

Anh vui vẻ, bước sải chân dài đến gia đình mình. Khoé môi cong lên, anh nhẹ nhàng nhìn đến cô gái đứng kế bên chị mình, là Tịch Hiên, sau hai giây thu hồi lại ánh mắt.

Tịch Hiên có chút giật mình. Chàng trai năm nào theo đuổi cô, nay đã trở thành người đàn ông đẹp trai, phong độ đến mê người như vầy ư? Đúng là thời gian thật làm người ta bất ngờ nha.

Diệp Thiên Tân buông vali xuống, ôm từng thành viên trong gia đình. Cho đến khi đến lượt Tịch Hiên, anh cũng rất tự nhiên ôm lấy cô.

Tịch Hiên cứng người, không ngờ anh có thể thoải mái với người chị lâu năm gặp lại là cô không chút ngại ngùng sao? Vội muốn xô anh ra, nhưng nhớ lại sự giao ước giữa cô và anh, nên cũng đưa bàn tay ôm lấy anh.

“Hiên Hiên, anh rất nhớ em!” Diệp Thiên Tân thì thào, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

Đầu Tịch Hiên nổ bùm! Trời ạ, không ngờ cậu ta lại bắt đầu diễn tuồng nhanh thế, làm cô phải á khẩu không nói được lời nào. Chỉ biết cười gượng cho qua.

Diệp Thiên Tân rất tự nhiên, ôm Tịch Hiên xong, anh buông thân thể kiều diễm của cô ra thì bàn tay cũng không an phận nắm lấy tay cô, không cho cô tránh né anh một phút giây nào.

Thấy mình luyên thuyên nãy giờ, mà Diệp Thiên Tân vẫn không nói gì, sợ như anh không hiểu rõ vấn đề mình nói, Tịch Hiên nhắc nhở lần nữa, “Có gì không hiểu?”

“Mối quan hệ khác là gì?” Diệp Thiên Tân nhàn nhạt hỏi. Mà bàn tay từ lúc nào đã nắm chặt vô lăng.

“À, là mối quan hệ là như xã giao bạn bè, trai gái của cậu tôi sẽ không quan tâm đến. Mà… cái này phải nói rõ ràng, khi nào cậu có bạn gái cứ thông báo cho tôi một tiếng thôi là được, lúc đó yên tâm, tôi sẽ biến mất khỏi đời cậu trong vòng một nốt nhạc!” Tịch Hiên không muốn Diệp Thiên Tân phải nhọc tâm suy nghĩ, cô đã nói rõ hết trong lời nói, quan hệ hai người, chỉ cần như vậy là đủ.

Ánh mắt Diệp Thiên Tân sa sầm, lạnh lẽo như băng. Anh cố gắng ổn định tâm trạng mình lại, nụ cười vẫn phải duy trì trên môi, “Tốt!”

“Cậu còn điều gì thắc mắc không?” Tịch Hiên xoay nhìn Diệp Thiên Tân.

Diệp Thiên Tân cũng xoay nhìn lại cô, đôi môi bạc nở nụ cười nhàn nhạt, trong ánh đèn đường chiến rọi, Tịch Hiên cảm giác lồng ngực sao đau đớn mấy giây. Khuôn mặt cậu ta có ý nghĩa gì?

“Trong thời gian quan hệ, tôi có thể gọi là người yêu của Hiên Hiên?” Diệp Thiên Tân giấu tâm tình kích động sau nụ cười.

“Tất nhiên!”

“Vậy, tôi vẫn có những quyền lợi từ người yêu đúng chứ?”

“À… cái này… cũng được!”

“Vậy được rồi!” Diệp Thiên Tân không hỏi thêm, liền chú tâm lái xe.

Nhìn Tịch Hiên ung dung bước về cổng chung cư cao cấp, Diệp Thiên Tân đôi mắt đầy giảo hoạt. Bóng dáng xinh đẹp của cô, mãi mãi chỉ là của anh.

“Hiên Hiên, lần này em đừng hòng trốn thoát khỏi anh.” Khoé môi bạc nở nụ cười gian trá, sau đó mới kéo cửa xe lên, nhấn ga xe, lướt vào màng đêm.