Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 2: Xuyên Không. – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 2: Xuyên Không.

Nguyễn Nhất Đan lờ mờ tỉnh lại ,kèm theo với những cơ đau đớn của cả cơ thể .Sau đó cơn đau đầu như trời gián xuống đến cho Nguyễn Nhất Đan thiếu điều muốn bạo tẩu ,đủ khiến cho bản thân hắn phải ôm đầu kêu rên ở bên trong nổi tuyệt vọng.

Vô số những mảnh ký ức kỳ lạ đang truyền vào trí ốc của Nguyễn Nhất Đan ,những ký ức này đều không thuộc về chính bản thân của Nguyễn Nhất Đan .Vì thời đại của Nguyễn Nhất Đan đang sống là cái thời hiện đại ở năm 2021 và còn những ký ức đang hiện lên ở bên trong đầu của Nguyễn Nhất Đan ,đều hiện lên một mảnh cổ xưa kỳ quái .Cũng đồng nghĩa chúng khác nhau như “một trời ,một vực ” vậy.

Làm cho Nguyễn Nhất Đan mang theo tâm trạng đầy lo lắng cho chính mình ,rồi cố gắng mở đôi mắt lên nhìn .Thì Nguyễn Nhất Đan liền nhận ra bản thân hắn đã xuyên không rồi ,giống như những cuốn truyện tiểu thuyết xuyên không mà hắn đã từng đọc qua .Làm cho chính bản thân hắn vui sướng ,rồi Nguyễn Nhất Đan cố gắng ngồi dậy và khoanh chân ngồi thiền .Để cho chính bản thân Nguyễn Nhất Đan có thể thoải mái ,dể dàng ở bên trong công việc thu thập những mảnh vỡ của ký ức đến từ chủ nhân của cổ thân thể này.

Thì ra cái cổ thi thể mà Nguyễn Nhất Đan đang sử dụng này ,cũng có cùng một cái tên với hắn .Còn là một đại công tử ca của nhà họ Nguyễn và còn là một trong tứ đai gia tộc đứng đầu ở Kinh Đô .Với thân thế là một đứa con độc đinh của nhà họ Nguyễn ,thì xác định mẹ nó rồi về vấn đề nhân phẩm ,cùng tiếng tâm lừng lẫy chuyên môn hành nghề nhà báo ,cho nhà Họ Nguyễn rồi.

Ngoài ra ,đại công tử ca Nguyễn Nhất Đan còn có cái bệnh lâu năm mà giấu ,đó là bệnh kém trí tuệ từ lúc mới sinh ra .Cũng vì lý do này ,đã khiến cho cha mẹ của Nguyễn Nhất Đan phải tốn kém khá lớn về mặt tiền tài ,để hi vọng có thể chữa khỏi bệnh cho đứa con trai cưng của hai người họ ,có thể khỏi bệnh hiểm nghèo này.

Tốn kém tới mức ,đã đẩy đến những người trưởng bối của nhà Họ Nguyễn phải đồng loạt lên tiếng bất kham cho đại công tử Nguyễn Nhất Đan ,cũng vì như vậy .Họ đã vô tình làm cho Nguyễn Trí Khôn phẩn nộ quát lớn ở giữa cuộc hợp bàn tàn xôn xao rằng:

– Cái mẹ gì thế này!

– Hử !… Tao nhớ ra một vấn đề rất quan trọng rằng .Về cái sự nghiệp to lớn của nhà họ Nguyễn này ,là do đôi bàn tay Nguyễn Trí Khôn này một mình gầy dựng lên mà ?

– Từ khi nào nó đã là tài sản riêng của các người rồi?

– Một bọn rác rưởi chuyên môn ăn bám nhà của ta.

Với một loạt câu mắng mỏ đến từ miệng của gia chủ Nguyễn Trí Khôn ,đã vô tình làm cho bọn trưởng lão ở bên trong cuộc hộp phải xấu hổ và ngậm nguồi im lặng đến .Hai cha con của Nguyễn Nhất Đan cứ tưởng rằng mọi chuyện đã yên ổn rồi ,cũng vì như thế Nguyễn Trí Khôn đã nhanh tay hơn và bỏ thêm rất nhiều tiền hơn nữa để đi ra cái chợ đen ,rồi mua đức luôn một con nô lệ nữ. Sau đó Nguyễn Trí Khôn tiếp tục tự mình đi xuất mã ,để tiến hành thêm một ngày hôn lể cho đứa con trai yêu vấu của mình .Để sung hỷ cho đứa con trai và mang theo hi vọng rằng sau khi có vợ rồi ,thì đứa con trai của Nguyễn Trí Khôn sẽ nhanh khỏi bệnh kém trí đi.

Ngoài ra ,Nguyễn Trí Khôn còn mua thêm một vài loại dược quý như “Thăng Thiên Đoạn Trường ,Thiên Nữ Thoát Y ,Đoạn Mê Hồn Thủy”. Sau ngay đêm hôm đó , Nguyễn Trí Khôn đã lòn tay ra để nhét những lộ thuốc quý vào bên trong túi áo con trai cưng của mình .Còn không quên nhắc nhở đi ,nhắc nhở lại về cái cách sử dụng cho hộp lý và làm cho nó có hiệu quả hơn ,rất nhiều lần như thế .Còn dụ hoặc rằng ,nó chính là bằng cấp cho cái gọi là đàn ông đã trưởng thành .Nếu đêm hôm đó ,Nguyễn Nhất Đan không dùng sẽ không được xem là một người đàn ông đã trưởng thành ,sẽ làm cho phụ thân như Nguyễn Trí Khôn sẽ đau buồn lắm lắm.

Nhưng ai ngờ đến được cái chuyện ,đại công từ vừa vào phòng thì đã cho ăn một dao và lăng ra đất rồi.

Xác định một vấn đề chung của cả hai người ,có cùng một cái tên Nguyễn Nhất Đan là đều còn trinh cho tới chết.

Thật là vi diệu ấy à!

Nguyễn Nhất Đan ngồi ở trên giường ,mặt đầy hắc tuyến ,nói :

– Cái mẹ gì thế này?

– Một đứa như mình ,thì có cả trăm bạn gái rồi ,mà không được phép hốt hụi chót mới đau chứ ?

– Ai mà dè…cài thằng đại công tử nhà này còn tệ hơn cả mình .Có vợ rồi ,nhưng chưa được lên giường ,thì đã chết mẹ nó rồi.

Nguyễn Nhất Đan ngước nhìn trần nhà ,thở dài nói :

– Ý trời mà..!

– Khổ quá mà..!

– Người tốt như vậy ,có tên đẹp như thế…Vậy mà cả hai đều cùng một cảnh ngộ rằng đến chết vẫn còn trinh ,với một thân đồng tử không bao giờ có thể gỡ mác ra được đến mà.

Lúc này bất thình lình ,có một màn hình màu xanh đã hiện thị ở trước mặt của Nguyễn Nhất Đan với vô số dòng chữ.

– Chúc mừng chủ nhân đã có được một vé danh dự ,đi làm người thực nghiệm thế giới mộng ảo đại lục ,người thứ một trăm .Nhân diệp trùng vào ngày kỹ niệm của chủ nhân,về mặt chủ nhân đã bị gái đá lần thứ một trăm.

Nguyễn Nhất Đan đọc xong liền thiếu đều tức ối máu ,phải bật ngửa ra sau .May mắn là bản thân còn ngồi ở trên giường ,nếu không thì chết mẹ rồi chứ chẳng chơi .Nguyễn Nhất Đan đầy đầu hắc tuyến ,từ từ bò lên hỏi:

– E hệ thống?

– Ta có thể hỏi mày một câu không ?

Hàng chứ thông tin tiếp tục thay đổi ,ở ngay trước mặt của Nguyễn Nhất Đan .

– Chủ nhân ,xin mời hỏi .Hệ Thống rộng lượng sẽ trả lời đầy đủ cho chủ nhân biết hết tất cả mọi chuyện , mà bản thân được làm trình sẵn.

Nguyễn Nhất Đan nhìn qua liền biết cái mệnh của mình đã đi đâu về đâu rồi ,thỏ thẻ hỏi :

– Nhưng câu chào hỏi vừa rồi của người là đang khen ta may mắn ,hay nói ta đang bị xui xẻo thế ?

Hệ thống bổng dưng ngừng lại một đoạn thời gian khá dài ,rồi cuối cùng cũng hiện lên một hàng chứ giải thích rất có lý luận ,khoa học.

– Về mặt chơi sổ số ,thì hệ thống khiêm tốn báo cáo cho chủ nhân được biết rằng .Chủ nhân rất may mắn ,với tám tỷ con người có hơn…Nhưng vẫn rơi được lên đầu của chủ nhân ,thì tự hiểu rồi ha.

– Về mặt khác trái ngược…theo chủ nhân tư tưởng thì…thật đúng là đại ác mộng rồi đó .Vì ngài đã biết rằng chủ nhân là người thứ một trăm và cũng như thế đồng nghĩa rằng chín mươi chín người phía trước…Nó ,nó đã lên bàn thờ để đoàn tụ với ông bà của bọn họ hết rồi .

-Đa phần đều chết kha khá giống nhau ,về mặt “ngay cả cái xác cũng không có mà nhặt về!”.

Nguyễn Nhất Đan đọc xong ,liền đưa tay trái lên tán vào mặt mình một cái “Chát” ,rồi nói :

– Ngu mà lì này,đã xui rồi thì thôi đi .Còn mang theo cái bệnh thói tha này nữa…thì…”Hề!”.

Vì lý do kỹ thuật ,cập nhật thông tin quá sóc .Cho nên Nguyễn Nhất Đan đã rơi vào tình trạng quá tải sức chịu và ngất xiểu luôn.

( Cũng báo hiệu là hết chap 2 ) .