Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 61: Tề Tử Phong. – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 61: Tề Tử Phong.

Sau một hồi mân mê cơ thể của thiếu nữ Tề Tử Phong , cuối cùng kết luận nhẹ từ Nguyễn Nhất Đan rằng :

-Trăng rầm mới tới , vẫn chưa khuyết một tí gì à ?

-Đúng là đủ chuẩn để cho ta hy sinh đi cái cây Phục Sinh Thảo , với phương trăm là “Chúc sinh đều được quyền sống!” .

Nguyễn Nhất Đan bỏ tay ra khỏi cơ thể người thiếu nữ Tề Tử Phong , trong khi quần áo của nàng đã bị sốc xếch và thiếu đi bóng dáng nề nếp so với lúc đầu chưa mở nấp quan tài ra . Nguyễn Nhất Đan hùng hồn nói :

-Hệ thống , ta muốn sử dụng Phục Sinh Thảo để cứu lấy tính mạng vô tội , yếu đuối của Tề Tử Phong nàng ta !

“Đinh”

-Tề Tử Phong đã được phục sinh thành công !

-Xóa bỏ trạng thái độc dược ở trong cơ thể Tề Tử Phong thành công !

-Thức tỉnh thiên phú , huyết mạch của Tề Tử Phong thành công !

-Trạng thái mất ký ức của Tề Tử Phong do bị đống băng quá lâu . Hiện tại khó lòng cứu chữa !

*Thông tin cơ sở Tề Tử Phong*

Tuổi : 20

Thực lực : Bá Lực Cảnh tầng 1(viễn mãn).

Nhan sắc : R+

Tình trạng : Còn Zin Nguyên Một Con .

Thể Chất : Vĩnh Cửu Băng Tuyệt .

Võ Nghệ : Tiêu Dao Phái ( Chuẩn ) .

Nội công : Bắc Minh Chân Khí ( Chuẩn) .

Nhận xét : Cô gái hoàn mĩ của vị diện , với trạng thái mất ký ức và chỉ dựa theo con tim để tìm đến nhà . Chủ nhân ăn chắc mặt bền rồi !

Tề Tử Phong đôi chân mài nhúc nhích , cơ thể mới bắt đầu rung chuyển nhẹ nhàng thẳng lên . Cuối cùng nàng mở ra đôi mắt có màu xanh ngọc của bầu trời đi ra và nhìn vào người đàn ông có nét mặt cười đê tiện một hồi lâu .

Bốn mắt nhìn nhau …trào máu họng năm phút !

Tề Tử Phong mới bắt đầu lên tiếng :

-Nhìn ta đủ chưa ?

-Người là ai ?

-Đây là đâu ?

-Vì sao ta lại ở nơi này ?

Nguyễn Nhất Đan là một đàn ông từ tương lai đi đến thế giới không thực này , kèm theo với kinh nghiệm xem phim vô địch thủ của bản thân . Y bắt đầu tỏ ra một nét mặt bi thương , rồi từ từ đưa tay phải của mình đến bên má của Tề Tử Phong và từ từ nhẹ nhàng đáp :

-Có lẻ nàng đã ngủ ở đây qua lâu rồi !

-Có lẻ ta đã đi tìm thuốc tiên , quá lâu rồi hay không ?

-Đã để nàng ….nàng đã quên đi người chồng cùng chăn gói này rồi sao ?

-Nếu nàng đã đánh mất đi ký ức của bản thân .Nhưng ta tin nàng còn có thể cảm nhận cái cảm giác về tình yêu giữa hai chúng ta . Nó đã khắc sâu vào nơi trái tim của hai chúng ta mà !

Tề Tử Phong nghe đến lời nói ấm áp của người đàn ông có đầy tình yêu thương này .Làm cho trái tim nàng rất ấm áp , kèm theo những nhịp đập liên hồi như con hươu nhỏ đang chạy vội vậy . Tè Tử Phong rụt rè , xấu hổ nói :

-Thiếp ….thiếp có thể ra ngoài được không ?

“Cắn câu rồi sao ?” Nguyễn Nhất Đan nghe giọng thỏ thẻ như con kiến bé nhỏ , được đến từ trong miệng anh đào nhỏ của Tề Tử Phong . Đủ để cho trái tim bé bỏng của y đạp lên tiếng nói ” Ai lớp Dú ! ô Kê !” rồi , còn song song ở một nơi đâu đó và nó đang phất cờ khởi nghĩa “Chiến Đấu!”.

Với tình hình không thích hợp như thế !

Nguyễn Nhất Đan phải cố gắng hết bình sinh có được , để kềm nén đi dục vọng của bản thân xuống thấp nhất có thể . Rồi y mới nhẹ nhàng diều Tề Tử Phong lên , vừa đáp :

-Ta sai rồi !

-Vì nhìn thấy nàng sống lại đã làm ta quên hết đi mọi thứ ở trên này !

-Tại ta mà !

-Mau mau …ta diều nàng đi ra khỏi nơi này vậy .

Tề Tử Phong xấu hổ , đỏ ửng cả hai bên gò má lên . Nhưng vẫn nương tựa theo cơ thể của Nguyễn Nhất Đan , rồi từ từ bước ra khỏi cái quan tài vạn niên băng hàn . Vì mới tỉnh lại , cơ thể của Tề Tử Phong vô cùng suy yếu và chỉ có thể nằm nhoài vào lòng của Nguyễn Nhất Đan mà từng bước , từng bước duy chuyển đi ra bên ngoài .

Đi đến một nơi khô ráo , ấp áp hơn . Nguyễn Nhất Đan mới nhiệt tình lấy ra một chút đồ ăn và thức ăn cho cô gái mĩ nhân này thưởng thức .Vì y suy đoán rằng ,nàng sẽ rất đói bụng theo chiều hướng của mọi bộ phim có liên quan mà bản thân Nguyễn Nhất Đan đã xem qua .

Vừa ăn , uống và vừa trò chuyện vui vẻ về cuộc đời của cả hai người . Như một tình yêu trong sạch như Ngưu Lang và Chất Nữ , qua cái miệng thiệt thà của Nguyễn Nhất Đan đã kể ra . Từ từ Y cũng cảm nhận được ánh mắt thiệt thà , hiền diệu của Tề Tử Phong đối với y như một người thể tử , đối với người chồng của chính mình vậy .

Trong khi đó , Nguyễn Nhất Đan vẫn thầm nhũ với bản thân ở trong trái tim trong sáng như gương rằng :” Khi nào mới được ăn nàng đây ? Ôi giời ơi !” .

Cứ như thế , thời gian đã đi qua thêm cả tháng thời gian nữa . Tề Tử Phong và A Châu , cùng A Bích cũng dần dân chấp nhận hiện thực rằng Nguyễn Nhất Đan là người đàn ông duy nhất mà cả ba người họ phải yêu thương , chăm sóc và hết mực bảo vệ .

Nhưng Tề Tử Phong vẫn giữ khoảng cách nhất định với Nguyễn Nhất Đan , ở mức vợ chồng yêu nhau mà không được phép quan hệ giường chiếu . Đó là vì sao , Nguyễn Nhất Đan phải đau khổ và xuất hiện một cảm giác của trái tim bị rĩ máu mà .

Không đau , vì quá đau rồi !