Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 62 – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 2 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 62

Tiêu Phong đứng khoanh tay nhìn Lam Sương mồ hôi nhễ nhại cùng máu tươi hòa trộn, hơi thở gấp gáp mệt mỏi nhưng 2 mắt vẫn hết sức kiên định nhìn hắn.
Linh Chi giúp nàng ta trị thương.
Sinh mệnh lực lượng nhanh chóng chữa lành các vết thương, ổn định lại khí huyết khiến Lam Sương cảm thấy tốt hơn nhiều.
– Coi như tạm ổn…
Suốt 1 tháng nay hắn đều cho nàng luyện thể lực, nhanh nhẹn, nhất là tốc độ phản xạ.
Trải qua biết bao là bẫy được thiết lập, Lam Sương cũng tốn không ít máu và nước mắt.
Chỉ cần sai sót một chút thôi là mỗi lần nàng dạo qua cửa địa phủ.
Trải qua 1 tháng như vậy, nàng mới nhận thấy bể ma lực của mình vậy mà rộng hơn, ma lực cũng tonh thuần hơn.
Nàng cũng thay đổi cách nhìn đối với Tiêu Phong.
– Xin hãy đấu với ta một trận.
Lam Sương khẽ nói.
– Tùy …
Hắn cũng thành toàn cho nàng.
Hai người đứng đối diện, mà Linh Chi cũng là háo hức mong chờ.
Tiêu Phong nhắm mắt cúi đầu không nhìn.
– Tới đi…
Hắn mời chào.
Mấy hỏa cầu bắn về phía hắn.Mà Lam Sương cảm nhận nguy hiểm, vừa kịp nhào lộn qua 1 bên.
Tiêu Phong đã đứng ở vị trí cũ của nàng, nền đất lún xuống ah.
Ăn hành ra bã.
Linh Chi nhìn hắn khẽ trách
– Chàng có cần mạnh tay vậy không?
Cơ thể tràn đầy máu huyết của Lam Sương lại được chữa trị toàn bộ.
Lam Sương sững sờ.
Không chạm nổi vào vạt áo của hắn.
Nhưng rốt cuộc thì Tiêu Phong cũng chịu dạy nàng ma thuật.
Không phải những phép cao cấp hủy diệt, mà đều là những thứ cơ bản.
Có điều, độ chính xác ,khả năng kiểm soát cùng tốc độ ,phải là thứ ưu tiên.
Hơn nữa, nàng nhận ra, Tiêu Phong không hề cần đọc câu chú, thích thì tung ra mà không thích thì hủy, không có bị phản phệ.
Cuối cùng là cách làm sao tăng sức mạnh cho phép của mình.
1 quả cầu lửa to lớn từ từ thu nhỏ bằng 1 nắm tay, hắn như cầm nắm được nó mà tung hứng càng khiến Lam Sương sụp đổ , Tiêu Phong chính là siêu quái vật…
Và…
Hắn ném nó lên trời, cao thật cao.
Quả cầu lửa toát ra một sức nóng khủng khiếp bành trướng cấp tốc.
Kình khí chấn động phóng đi làm cây cối nghiêng ngả…
Cũng may mà thiệt hại không có gì, nếu không bà nương Bích Thủy bắt hắn đi trồng cây mất.
– Được rồi, tự học hỏi đi…Lời cuối cùng, ma thuật là thứ không gò bó, đừng cố ép nó vào khuôn khổ, học dăm ba cái phép tầm phào, nó cần sự sáng tạo của chính bản thân ngươi.
Nói xong, Tiêu Phong phủi đít rời đi, chớp mắt cái đã mất dạng.
Vũ Nguyệt cùng Linh Chi cũng đã về Thiên Hạ Đệ Nhất Tông, hắn cũng không muốn ở đây nữa.
Trước khi đi còn tặng cho Tinh Linh tộc 1 cái đại trận thủ hộ,1 bộ công pháp cùng kĩ năng ma pháp coi như vì Linh Chi đi.
Nhìn các nàng cười đùa vui vẻ mà hắn thỏa mãn vô cùng.
Quỳnh Hân cùng Dạ Tuyết ra ngoài vẫn chưa về, hẳn các nàng lại vui chơi ở đâu đó rồi.
Chỉ là, ngược lại với suy nghĩ của hắn rồi.
1 tòa trận pháp đỏ máu vây khốn lấy 2 nữ.
– Các ngươi muốn chết !?
– Hừ, bắt được 2 ngươi, xem làm sao các ngươi cúi đầu…
1 đám già đầu chơi bẩn hợp sức dùng đại trận vây khôn lấy hai nàng, hòng cướp đoạt bí mật tu luyện.
Đáng ghét là nó như 1 cái lồng chim từ từ thu nhỏ lại. Lực lượng bị thành lồng hấp thụ lại biến chuyển thành lực lượng giam giữ 2 người.
Binh khí của hai nàng không đủ sắc bén. Nếu nó là Huyền Thoại vũ khí thì dễ dàng rồi.
Chiếc lồng co lại đến khi cách cả 2 người 5m thì vỡ vụn.
Mà Tiêu Phong cũng mở mắt.
– Các nàng gặp chuyện sao…
Hắn ngay lập tức biến mất.
– Làm sao có thể…
Cả đám người giật mình, đại trận lại vỡ nát như vậy…
– Hay lắm lũ già đầu chán sống này…
Tiếng bẻ khớp tay rôm rốp cùng thanh âm lạnh lẽo buốt sống lưng.
– Phu quân !!!
2 nàng thốt lên, người phía sau các nàng là Tiêu Phong.
– Được rồi, 2 nàng trở về trước, ta có chút việc cần luận bàn với các vị đây…
Hắn vuốt má cả hai.
Các nàng gật đầu, vạch ra cổng dịch chuyển trở về.
– Các vị…có gì trăn trối lẹ lẹ 1 chút, các phu nhân đang chờ ta ở nhà ah…
– Sao ta thấy im lặng vậy, hẳn là thỏa mãn cuộc đời rồi sao…Ra vậy, mỗi người 1 vé xuống phủ Diêm Vương chơi vậy, ta sẽ tính phí sau…
Hắn nói 2 câu liên tiếp, đám người còn chưa kịp ú ớ câu nào thì mắt trợn mồm há , đứng như tượng đồng rồi.
Những gì quí giá đều bị Tiêu Phong lột sạch.
– Không cần cảm ơn !!!
Tiêu Phong đi qua cánh cổng. Đám người này nát bấy như tương, máu thịt bèo nhèo tanh tưởi vô cùng.
Những chiếc lệnh bài vỡ nát thể hiện người chủ của nó đã chết để không ít tông phái điên cuồng gầm rú
Và ngược lại, tiếng rên rỉ dâm dục tràn ngập ở 1 nơi nào đó.
Đích thân Tiêu Phong xuống bếp làm một mâm siêu to khổng lồ sơn hào mĩ vị phục vụ các nàng.
Thiện Hạ Đệ Nhất Tông…
Tông phái lại được 1 phen họp mặt.
Tông chủ, Bát Thánh Nữ cùng 1 nam nhân.
Bất quá không ai dám hó hé lời gì.
Tiêu Phong bước ra , đứng trước toàn thể đệ tử.
Hắn ho khan chỉnh giọng.
– Bây giờ thế này nhá!!! Để xem các ngươi trong thời gian qua, các ngươi tiến bộ đến đâu ta có 1 cuộc thi nho nhỏ.
Hạo Thiên ngưng lại, hắn búng tay.
9 tòa núi cao nho lên bên trên là những tòa tháp cao lớn.
Đám đệ tử trợn mắt ra nhìn.
– Tên nào có thành tích vượt tháp tốt nhất sẽ được bồi dưỡng, tùy theo mức độ các ngươi đạt được. Bất kể nội môn ngoại môn đều được tham gia.Thế thôi !À chút quên các ngươi cũng có thể chọn 1 vị Thánh Nữ theo học, các nàng sẽ hướng dẫn.
– Các nàng dẫn bọn hắn đi thử xem.
Hắn cũng tự mình tới 1 tòa tháp. Nhưng chả có thằng cô hồn nào theo cả.
Thật là trọng nữ khinh nam mà.