[Đm] Tập Hợp Các Đoản – Tuyển thủ – Botruyen
  •  Avatar
  • 11 lượt xem
  • 3 tuần trước

[Đm] Tập Hợp Các Đoản - Tuyển thủ

\”Lạc Tuấn, Lạc Tuấn tao đau quá mau ôm lấy tao đi\”.

Là kí ức, chỉ là kí ức còn đọng lại trong tâm trí người nọ.

Lạc Tuấn đưa tay lên che nửa mặt mình.

\’Sao lại bỏ đi?, tại sao không nói, sao lại bỏ đi, sao lại bỏ đi\’

Lặp đi lặp lại trong đầu hoài một câu hỏi.

Bỗng đèn được bật lên.

\”Hô, doạ chết tao Lạc Tuấn, sao chưa về\”.

\”Sao lại ở đây\”.

\”À Liễu Tích muốn ăn snack dưa leo, để quên ở đây nên tao lên lấy cho ẻm\”.

Liễu Tích nhỏ hơn hắn và Hữu Tề độ chừng hai tuổi. Gia nhập vào TM sau khi họ đạt chức vô địch lần đầu tiên.

Hữu Tề vừa lấy bánh vừa ôm áo bước ra cửa bỗng khựng lại.

\”Lạc Tuấn, để cậu ấy đi đi\”.

Hắn bỗng thở từng hơi khó nhọc. Trước mắt là hình ảnh Phương Mộng mở to tròn hai mắt ôm đùi ngồi trên ghế, kiềm nước mắt mà mấp máy môi trả lời. 

\”Lạc Tuấn… Bà ngoại tao chết rồi, vừa chết hôm nay…\”.

\”Tao muốn rời đội, xin lỗi tao với mày không thể vô địch cùng nhau được nữa…\”.

………..

\”Phương Mộng ơi, mai chúng ta phải thi đấu\”

\”Em lo quá mất huhu\”.

Người chơi trợ thủ bên đội cậu vừa đấm đấm thú bông vừa cằn nhằn. Hihi, nãy giờ cậu phải ngồi nghe câu này cả trăm lần rồi ấy.

Phương Mộng thở dài, liền bơ đi tên trẻ con đang nằm trên giường lăn qua lăn lại thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng tập luyện.

\”Nào nào ta phải về kí túc xá thôi\”.

Tên nhóc Tiểu Lục ôm chằm lấy vị xạ thủ nhà mình.

\”Ya, ya đồ vô tâm\”.

Nhìn tên nhóc lùn hơn mình khoảng chừng hơn nửa cái đầu làm nũng. Phương Mộng cảm thấy buồn cười không thôi.

\”Anh ơi anh chưa quên được Lạc Tuấn\”.

Cả người anh nghệch ra.

\”Anh à, mai chúng ta sẽ vô địch, em sẽ chứng mình cho cái tên ấy biết anh phối hợp với em mới là tốt nhất, hứ\”.

Ây dà, trẻ trâu quá… Người đi đường giữa đội họ mà biết bé người yêu à không bạn siêu thân của mình nói những lời này với anh, anh có bị cào nát mặt không dị…

……….

\”Tuấn Tuấn là đồ ngu, mày không hiểu ý tao gì hết, cút đi\”.

Lạc Tuấn đè Phương Mộng xuống dưới giường. Nắm eo cậu mà chột lét. Phương Mộng nhột càng giãy giụa kịch liệt hơn.

\”Mới vừa nói cái gì đấy hả, hả?\”.

\”Nhột… Nhột… Lạc Tuấn mau buông tao ra tao biết lỗi rồi mà…\”.

Sau cùng, khi thoả mãn Lạc Tuấn liền buông ra. Bấy giờ áo của Phương Mộng bị kéo đến cả lên trên, lộ một bên vú hồng hào. Vì đang ở kí túc xá nên cậu mặc đồ khá khoáng, quần đùi ôm sát mông cuốn lên. Cả người đẫm mồ hôi, vì giỡn quá đà nên còn đang thở muốn chết không để ý ánh mắt người bên trên. Vài lọn tóc xinh đẹp phủ xuống chân mày.