Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn – Chương 2: – Botruyen

Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn - Chương 2:

Chương 1. Mở đầu
Leo lên trên núi Đại Sơn, rốt cục hắn đã nhìn thấy một sơn thôn phía trước cách đó không xa, lúc này bên dưới ánh chiều tà bốc lên từng làn khói bếp, không khí yên tĩnh mà không mất đi vẻ ấm áp.
Cuối cùng đã tới! Đinh Hạo vứt đống hành lý lùm xùm trên người xuống, ôm lấy người bên cạnh, lớn tiếng hoan hô.

Đinh Hạo là một sinh viên mới tốt nghiệp khóa này của Đại học XXX. Trong thời đại khan hiếm việc làm như bây giờ, thì một sinh viên tốt nghiệp đại học hạng ba như hắn không hề có một chút lợi thế nào trong thị trường việc làm.
Trong lúc hắn lo lắng về công việc sắp tới thì Nhà nước đã đưa ra một chính sách ưu tiên mới: bất kể sinh viên nào sau khi tốt nghiệp, chỉ cần tới các khu vực miền núi phía tây để làm công tác hỗ trợ giáo dục ở đó trong vòng năm năm, sau khi kết thúc đợt hỗ trợ sẽ được ưu tiên sắp xếp vào làm các công việc trong thành phố. Đối với những người được gọi là sinh viên tốt nghiệp đại học không có nền tảng, không có hậu trường, hoặc thậm chí thành tích học tập kém cỏi, thì đây chính là một sự lựa chọn tốt nhất.

Trong lớp, tuy bình thường học cùng một chỗ với nhau, nhưng Đinh Hạo lại không nhìn ra gia cảnh của các bạn học mình, lúc chính sách hỗ trợ mới bắt đầu Đinh Hạo còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều bạn học tham gia đăng ký cùng mình, nhưng lại hoàn toàn ngược lại với những gì Đinh Hạo đã dự đoán, chẳng có ai đăng ký cùng Đinh Hạo cả, cuối cùng khi kết thúc đợt đăng ký thì chỉ có hai người tham gia.

Một người khác là nữ, tên gọi Trần Ly, một cái tên rất quê mùa, kỳ thật bên ngoài nàng cũng cho người ta cảm giác như vậy.

Trần Ly mặc dù có được đôi mắt thật to, nhưng đáng tiếc nàng luôn luôn mang theo một cái kính mặt thật dày, nhìn vô cùng khô khan. Cũng có được mái tóc dài mà rất nhiều nam nhân ưa thích, thế nhưng, thế nhưng nàng lại thích để tóc thắt bím? Trời ạ! Bây giờ là thời đại nào rồi, mặc dù trong trường học các nữ sinh để vô vàn kiểu tóc, thế nhưng thắt bím tóc như Trần Ly thì chỉ có một.

Mặc dù Đinh Hạo mơ hồ cảm thấy vóc dáng Trần Ly rất khá, thế nhưng với kiểu ăn mặc không nổi bật, vẻ ngoài mộc mạc, còn có khí tức của con mọt sách làm cho người theo đuổi nàng ít đến đáng thương.

Bởi vì điều kiện gia đình của Đinh Hạo và Trần Ly đại khái giống nhau, cả hai cùng được học bổng xóa đói giảm nghèo của trường học, lại cùng là thành viên trong ủy ban lớp, tương đối nhiều nguyên nhân, khiến cho cả hai trở thành bạn thân của nhau. Thế nhưng thề với trời đất, Đinh Hạo xem nàng như một nam nhân. Đúng vậy, là một nam nhân.

Thời còn là sinh viên, ngoại hình Đinh Hạo cũng được coi là anh tuấn, nhưng hắn lại không có ý thức được cái gọi là điều kiện gia đình sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến chuyện tình cảm. Đinh Hạo tràn đầy phấn khởi theo đuổi hoa khôi của lớp, muốn dùng tình cảm lãng mạn nhất của hắn để theo đuổi nàng. Nhưng cuối cùng đáp trả lại Đinh Hạo lại là ánh mắt chán ghét của hoa khôi lớp, còn mang theo nụ cười giễu cợt, ở trước mặt mọi người trực tiếp nói lời cự tuyệt đầy cay nghiệt, đem cái gọi là lòng tự trọng của Đinh Hạo đập tan nát.

Đau khổ vì bị chế nhạo, Đinh Hạo mời Trần Ly cùng đi uống rượu, một điều khó có thể tin được là Trần Ly lại đồng ý.

Trong bữa ăn, Đinh Hạo uống rất nhiều, Trần Ly cũng uống một chút rượu, cuối cùng hai người say như chết, cùng náo loạn một chỗ không ngừng mắng xã hội không công bằng, ôm ấp lấy nhau ngủ một đêm.
Mặc dù đêm đó không có phát sinh chuyện gì, nhưng tình cảm của hai người cũng biến thành có chút mập mờ. Những ngày thàng sau đó, hai người đều không chủ động tìm kiếm hoặc tiếp nhận những mối tình khác, nhưng hai người cũng chỉ gọi nhau huynh đệ, tỷ muội, cũng không có tiến tới quan hệ nam nữ, có lẽ trong bọn họ vẫn còn một chút hi vọng trong giấc mộng ái tình đi.

Mãi về sau, khi Đinh Hạo cởi bỏ lớp ngụy trang của nàng ra, hắn mới biết rằng Trần Ly không phải là một nữ nhân quê mùa như bên ngoài.

Vì thế, Đinh Hạo không thể không cảm ơn ông trời không có bạc đãi Đinh Hạo, không để cho Đinh Hạo bỏ lỡ một vưu vật như thế.

Trần Ly là người trong ngôi làng nhỏ miền núi này. So với thành tích học tập của Đinh Hạo thì thành tích của Trần Ly ở trường luôn rất tốt, không ai nghi ngờ rằng cô ấy có thể kiếm một chỗ ở thành phố lớn.
Theo như nàng nói, cha mẹ Trần Ly đã mất khi nàng còn nhỏ, để có thể đi học rồi vào được đại học là nhờ vào sự ủng hộ của những người dân chất phác trong làng, hiện tại nàng đã học xong, có tiền đồ, nàng phải trở về để báo đáp lại bọn họ. Vì vậy sau khi nhận được ý kiến của Trần Ly, các bộ ngành liên quan mặc dù muốn giữ Trần Ly lại nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận yêu cầu của nàng, để cho nàng về lại vùng nông thôn hẻo lánh để trợ giúp bà con. Mà Đinh Hạo, trùng hợp cũng được phân vào vùng nông thôn này, thế là liền cùng Trần Ly đi đến nơi này.

Có đôi khi con người ta nhất định phải cảm thán, cái thứ duyên phận này thật thần kỳ.

Đến cổng làng, Trần Ly không giấu nổi xúc động. Dù sao đây cũng là nơi nàng sinh sống gần hai mươi năm, đối với nàng mà nói đây mới là nhà. Đinh Hạo tiến lên ôm lấy Trần Ly.

Nhưng Trần Ly lại nhẹ nhàng đẩy Đinh Hạo ra. Mặc dù có đôi khi hai người cũng có một chút cử chỉ thân mật, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong giới hạn bạn thân, còn hành động ôm lấy nhau như hôm nay thì ngoại trừ ngày đó uống say, thì chính là lần đầu tiên. Đinh Hạo cũng hơi có chút xấu hổ, lúng túng ho khan vài tiếng để che dấu. Mắt Đinh Hạo nhìn lên khuôn mặt Trần Ly thì thấy khuôn mặt nàng cũng có chút đỏ lên.

Trần Ly trấn định lại, quay đầu nhắc nhở Đinh Hạo vào trong làng, vẫn nên tranh thủ thời gian để đi đến thôn Lý An rồi nói. Đinh Hạo cười hắc hắc, một lần nữa khiêng hành lý lên, đi vào trong thôn.
Đêm đến, dưới sự nhiệt tình chiêu đãi của những người thôn dân, Đinh Hạo uống say đến không còn biết gì, lúc đầu trưởng thôn muốn sắp xếp cho Đinh Hạo đến nhà hắn nghỉ ngơi, nhưng không biết sau khi nghe được Trần Ly cùng đoàn người nói cái gì, liền để Đinh Hạo ngủ lại trong nhà Trần Ly.