Hắc Ám Bổ Đầu – Chương 22 Đêm trước ngày hộ tống. – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 2 năm trước

Hắc Ám Bổ Đầu - Chương 22 Đêm trước ngày hộ tống.

Vương Thái không quá thân với La Phiêu Vân , nhưng trong huyện nha chỉ có hắn ta thân thủ tương đối tốt. Vụ này trót lọt thì công đầu thuộc về họ Vương, nếu xảy ra sự cố cũng có người gánh tội cùng.

Tốt nhất là để đám giặc cỏ, nhân Sĩ giang hồ giết luôn La Phiêu Vân, như vậy Tô vŨ Hân, Lã Cảnh Đào…khà khà, Vương Mỗ vẫn đang chờ hai nàng a. Sự hứng thú với Tô Thị giảm đi sau khi Lã Cảnh Đào Xuất hiện. Cô ta không có quan hệ mật thiết với La Phiêu Vân, tính ra thì có thể đàng hoàng tiếp cận và dễ ăn hơn họ Tô kia.

Đối với Vương Thái hôm nay là một ngày vui, Lập tức rủ anh em đi nhậu.

Trong bữa ăn La Phiêu Vân nghe tin mình sẽ cùng Vương Thái đi hộ tống cho Tổng Đốc đến Bạch Kiều Trấn. Trong đầu của hắn lập tức nghĩ đến triệu lão gia, vụ Khai thác mỏ khoáng một cách vụng trộm vẫn còn đó. Nhân chuyến này đi kiếm chút lợi lộc nhà họ Triệu quả là tiện cả đôi đường.

Việc La Phiêu Vân đi công tác đối với Vũ Hân là chuyện quá quen thuộc rồi. Chuyến này đi hai ba ngày, Nên Tô Tẩu chuẩn bị hành trang cho hắn rất cẩn thận.

Trong khi đó Lã Cảnh Đào gọi La Phiêu Vân ra một góc và hỏi.

“Lần này Người đến Bạch Kiều Trấn thật sao?”

“Đúng vậy, đưa Tổng Đốc đại nhân đến nơi an toàn, ta sẽ ở lại đó một ngày, cô muốn nhờ việc gì sao?”

“chuyện cũ thôi. Hồi ta mới tới Bạch Kiều Làm ăn, vì thua lỗ nên phải bán đồ trả nợ. Trong đó có một chiếc lắc tay bằng phỉ thuý có hình hồ điệp… Triệu phu nhân đã mua lại nó… Đáng tiếc ta quen Triệu Lão gia lâu như vậy nhưng vô pháp lấy lại từ chỗ phu nhân…. Ta thì không quay về đó nữa rồi, nếu có thể Người tìm cách lấy lại giúp ta được không?”

La Phiêu Vân hừ lạnh.

“Tại sao ta phải làm vậy?”

Lã Cảnh Đào đột nhiên đưa tay xuống hạ bộ La Phiêu Vân, đôi mắt bỗng toát lên ngọn lửa dục tình. Mới có 5 ngày vậy mà nữ nhân này đã không kiềm chế được mà định làm liều ở trong nhà La Phiêu Vân.

“Một chút thôi mà, chỗ này khuất, Tô Tẩu không để ý đâu.”

Hai người đang ngồi ở ngoài hiên, cạnh một chậu cây, La Phiêu Vân ngồi quay mặt nhìn vào nhà bếp, còn Cảnh Đào hạ thấp thân người vạch quần nam nhân ra rồi tức thì ngoạm lấy cục thịt lạnh buốt của hắn.

Ngậm nó bên trong một hồi, dị vật dần dần to lên trong miệng của Cảnh Đào, cô từ từ đẩy nó ra, chiếc lưỡi dẻo dai lướt trọn một vòng đầu chuỳ của hắn, rời cứ đưa qua đưa lại kích thích La Phiêu Vân.

“Làm đi, ta nhớ nó quá mất thôi, một chút thôi cũng được.”

La Phiêu Vân nhìn khuôn mặt của Cảnh Đào chợt thấy không cam lòng, gã đưa tay vuốt bên má của cô rồi lần mò qua cổ rồi dừng lại ở bả vai.

“Vào phòng đợi ta, nhớ đừng thò đầu ra ngoài, lát nữa ta sẽ vào trong.”

“Nhanh lên đấy nhé. Ta chờ.”

Lã cảnh đào nhìn trước ngó sau rồi lẻn vào trong phòng chờ đợi. Phía bên ngoài, La Phiêu Vân Cất thịt vào trong Quần, lầm lũi tiến vào trong bếp.

Tô Vũ Hân đang nặn bánh chuẩn bị cho hắn mang theo dọc đường. Vốn biết em chồng có tiền ăn tiệm, nhưng cô luôn muốn tự chuẩn bị đồ ăn cho gã.

Đang miệt mài lằm việc thì đột nhiên, hai bàn tay của ai luồn từ phía sau qua bên hông rồi nâng lên trên hai bây ngục. Tô Vũ Hân giật nảy người, đánh rơi chiếc thìa gỗ.

“Là đệ!”

La Phiêu Vân thì thầm vào tai ôm sát Tô Vũ Hân Vào lòng, liên tục đưa mũi ngửi từ đầu ra sau gáy.

“Đệ làm sao vậy, ta đăng dở tay hơn nữa còn chưa tắm rửa. Cảnh Đào đang ở bên ngoài.”

La Phiêu Vân không giải thích nhiều lời, đôi tay từ từ luồn qua hai lớp áo, chạm vào làn da thịt mềm mại của Tô Tẩu, lần trước có hơi gượng gạo bất cần, lần này Tô Vũ Hân không những để yên cho Vân đệ làm bậy mà còn ngoảnh đầu hưởng ứng.

Người trước người sau hôn nhau thật không thoải mái.

“đệ không đợi được một chút sao, tẩu đang làm bánh cho đệ mà.”

“bánh lát nữa làm cũng được, giờ đệ muốn ăn hai chiếc này trước.”

La Phiêu Vân đột ngột bóp hai bầu ngực khiến Tô Vũ Hân thở hắt thành tiếng.

“ah…”

Từ nãy đến giờ, dị vật của La Phiêu Vân đang cương cứng, liên tục cọ sát lên đồn kiều của Tô Tẩu, gã nhấc một chân của nàng lên, vạch hạ y của hai người ra rồi chậm rãi đâm sâu vào bên trong Tô Vũ Hân.

Nữ nhân dính một đòn chí tử, trong đầu lâng lâng không nghĩ được nên làm gì, đôi môi mím chặt, hai mắt nhắm ngiền lại để mặc cho La Phiêu Vân đi vào rút ra.

Tuy nhịp độ chậm nhưng khiến Dâm thuỷ bên trong nữ nhân tuôn ra ào ào phủ kín dị vật, chảy ròng ròng xuống sàn bếp. Tô vũ Hân cuối cùng cũng xoay người lại, nhìn mặt của em chồng rồi gục đầu lên vai luồn tay qua ôm lấy lưng gã.

“Vân đệ, nếu chuyện này lộ ra bên ngoài… Hơn nữa Cảnh Đào còn ở đây, ta nghĩ không thể làm tuỳ tiện được.”

“Tẩu không muốn nữa sao?”

Tô Vũ Hân ngẩn người, giữa tiết hạnh và dục vọng thật khó để chọn lựa. Hôm trước có thể do yếu lòng, nhưng hôm nay, cảm giác hai cơ thể hoà làm một, cô nhận thấy, La Phiêu Vân quả thực là một mảnh ghép phù hợp, có lẽ đời này, cô không thể rời hắn được nữa.

“Ta đương nhiên là muốn giúp họ La nỗi dõi tông đường. Đợi khi nào đệ trở về…lúc đó ”

La Phiêu Vân gật gù, chỉnh lại quần áo cho Tô Vũ Hân.

“lúc về, đệ cũng muốn nói vài chuyện với tẩu…”

Nói xong hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng bếp tiến vào trong phòng ngủ. Lã Cảnh Đào đã đợi sốt ruột từ nãy đến giờ. La Phiêu Vân đi lâu như vậy, với bản tính tò mò, Cảnh đào hẳn đã tò đầu ra nhìn trộm.

Cảnh tượng trong bếp của La Phiêu Vân Và Tô Vũ Hân đã lọt vào mắt nữ nhân. Cảnh Đào thấy hơi choáng váng, nhưng cũng nhanh thích nghi được sự thật. La Phiêu Vân là người thứ nào chứ, dám bao che cho kẻ có tội thì việc ăn nằm với chị dâu có tính là gì.

La Phiêu Vân khoan thai đi vào trong phòng, vừa nhìn mặt của Cảnh Đào trên giường mình liền đoán ra ngay.

“Cô nhìn thấy hết rồi sao?”

Cảnh Đào chép miệng.

“Ta cũng đoán Tô Tẩu xinh đẹp như vậy,… Haiz rốt cuộc vẫn có hơi choáng váng.”

La Phiêu Vân ngồi xuống giường, túm lấy hai chân Cảnh Đào rồi lôi về phía mình.

“Ta nói cô không nên nhìn trộm, là sự tự tò mò hại cô thôi.”

“Ai bảo ta đi theo bổ khoái về đây chứ. Hôm nay ta phải vắt kiệt sức của ngươi mới thôi.”

“Tô tẩu là người thân cũng lại của ta, chỉ cằn cô biết điều một chút, nửa đời sau sẽ không chịu thiệt thòi.”

Ân ái với Tô Tẩu, La Bổ Khoái cờn giữ lại tinh lực, không phải vì thiên vị bên nào, hắn chơi tới bến chỉ sợ làm Tẩu thêm khó xử mà thôi, đợi đến lúc Cảnh Đào và Vũ Hân thân nhau hơn, hắn sẽ nói ra sự thật.

Đối với Vũ Hân nhẹ nhàng bao nhiêu thì Cảnh Đào lại phải chịu con thịnh nộ của hắn. Chỉ là nữ nhân này chờ đợi đúng điều ấy, cô cũng không ngờ La Phiêu Vân giữ lại khí lực, đến khi tinh hoa tràn ngập trong khoang miệng, cô mới nằm vật sang một bên.

Lục đục một hồi, ai lại về phòng người nấy, đến lúc này Vũ Hân cũng nhận ra điều gì đó không đúng ở Cảnh Đào, đầu tóc rũ rượi, người ướt đẫm. Đều là người từng trải nên cô dễ đoán ra chuyện gì vừa xảy ra.

“không lẽ do mình không đủ sức nên Vân đệ làm chuyện đó với Cảnh Đào đó chứ!”