[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 201. Chẳng có gì cả – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 201. Chẳng có gì cả

Edit: Dưa Hấu
Beta: SA
=============

Trang Diệp vừa vào cửa biệt thự đã nghe thấy tiếng cãi vã rõ ràng từ bên trong truyền ra.

Hắn ở bên ngoài hưởng gió lạnh cả một đêm mới trở về, giờ phút này, ngày mới bắt đầu sáng, nhưng hai người bên trong rõ ràng đã ầm ĩ được hồi lâu.

Hắn đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy mẹ hắn trên ghế sofa, bà còn mặc đồ ngủ, chưa rửa mặt, nước mắt trên mặt càng làm tăng thêm dáng vẻ chật vật.

Còn người đàn ông mà hắn gọi là cha kia thì đã mũ áo chỉnh tề, nhìn có vẻ đang vội muốn ra ngoài, nhìn thấy hắn đi vào cũng không nói gì, chỉ tùy tiện liếc mắt đã rời đi.

Trang Diệp biết, Trang Chấn đối với hắn đã không còn lời gì để nói —— Đã phẫn nộ với hắn vì phản bội lại Trang gia, cũng áy náy vì không làm tròn trách nhiệm của một người cha với hắn.

Mà hắn đối với người đàn ông này đã căm hận rất nhiều năm, đồng nghĩa với việc cũng không còn lời nào để nói.

Nhìn mẹ hắn còn đang yên lặng rơi lệ trên ghế sofa, Trang Diệp nói: “Hiện tại có thể ly hôn chưa?”

Ông Nhược Hoa khó hiểu nhìn hắn.

“Con nói, ly hôn.” Trang Diệp châm chọc mà cười: “Lúc trước mẹ không nỡ bỏ cái thân phận Trang phu nhân, hao tổn bao tâm cơ cũng chỉ vì  muốn giữ lại vị trí này, bây giờ Trang gia chẳng còn cái gì, mẹ cũng không cần phải cố gắng nữa, cãi vã ầm ĩ suốt bao năm như vậy, ly hôn đối với ai cũng tốt hơn.”

Ông Nhược Hoa tiếp tục yên lặng nhìn hắn, một hồi sau mới hỏi: “Có phải giờ con rất hận mẹ hay không?”

“Đúng.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt, dừng một chút lại chậm rãi nói, “Không chỉ là hiện tại, kỳ thật từ trước…… Cũng đã hận mẹ.”

Đón nhận sự khiếp sợ của bà ta lại chỉ là ánh mắt bi thương, Trang Diệp cười: “Con nghĩ chị gái cũng từng hận mẹ như vậy, chỉ là chị ấy cũng giống như con, bất luận thế nào, đều sẽ lựa chọn đứng về phía người mẹ thân sinh ra mình, mặc kệ mẹ làm gì, chúng con kiểu gì cũng sẽ thuyết phục bản thân phải hiểu cho mẹ, ủng hộ mẹ.”

Ông Nhược Hoa rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt, đang muốn mở miệng, lại đã thấy Trang Diệp không do dự cất bước đi lên tầng.

Bà ta cho rằng hắn không muốn để ý đến bà nên mới về phòng, kết quả chưa qua được mấy phút, đã thấy hắn ôm một cái thùng giấy đi xuống để trước mặt mình.

Một dự cảm xấu đột ngột dâng lên, bờ môi Ông Nhược Hoa run rẩy: “Con….. Con muốn làm gì?”

“Tất cả đồ đều ở đây.” Trang Diệp bỏ đồ trong thùng giấy từng cái từng cái một bỏ lên bàn: “Hai căn biệt thự, ba tòa chung cư, ba chiếc xe, cổ phần công ty, quỹ ủy thác, còn có những thứ con tích góp được.”

Ông Nhược Hoa đột nhiên đứng bật dậy từ sofa: “Con muốn làm gì? Học Kỷ Tùy đoạn tuyệt quan hệ với Trang Gia? Hắn không phải là người của Trang gia, mà con……”