Không Để Lỡ Kiếp Này – Chương 2 Đúng là em rồi – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 2 năm trước

Không Để Lỡ Kiếp Này - Chương 2 Đúng là em rồi

Thi Thi bước tới bấm chuông một căn nhà nhỏ phía Tây ngoại thành. Một ông chú tầm tuổi trung niên bước ra, cô gật đầu chào và hỏi: “Cho con hỏi thăm, đây có phải nhà của anh Kỳ Quân không ạ?”

Ông chú là người canh giữ nhà, lo hương khói cho tổ tiên, Kỳ Quân hay gọi là chú Phu. Chú Phu nhìn cô gái này, có vẻ không phải người thân, bạn gái thì càng không phải, bạn bè thân thiết thì chỉ có Tuệ Vy và Thiên Quốc là biết nơi này. Nghi ngờ không phải người tốt, sợ là liên quan đến công việc của Kỳ Quân, sẽ gây bất lợi cho cậu, chú xua tay bảo: “Không phải, không có ai là Kỳ Quân ở đây cả, cô tìm nhầm nhà rồi” rồi đóng cửa bỏ vô trong.

Đứng ngoài cổng nhìn một lượt căn nhà nhỏ bên trong, hình ảnh lúc nhỏ của cô và Kỳ Quân hiện về. Ngày đó cũng nơi này, hai người rõ là rất vui vẻ, thoáng cái đã trở thành nơi xa lạ, có lẽ hai người cũng không thể nào được như trước.

Nhớ ngày cô đi cùng gia đình, Kỳ Quân đã tặng cho cô một sợi dây chuyền bạc có mặt là cỏ ba lá. Thời gian trôi qua, dù cô đã là nhà thiết kế trang sức, nhưng đối với cô, sợi dây chuyền này rất quan trọng, rất ý nghĩa, cô vẫn luôn đeo nó suốt 13 năm nay.

Kỳ Quân, em đã về rồi, nếu anh còn ở đây đợi em thì thật tốt.

Khi vừa bước tới cửa thang máy của chung cư, Kỳ Quân đụng trúng một cô gái ánh mặt sắc lạnh, gương mặt xinh đẹp một cách cuốn hút đầy khí chất. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng tay dài được sắn lên hững hờ, phối với chiếc quần da bóng bẩy màu đen, mang đôi giày boot cao chừng ba phân trông rất cá tính.

Cả hai người đều bước vào trong thang máy để đi xuống tầng trệt. Thật lạ là hôm nay thang máy chỉ có hai người, Kỳ Quân nhìn lén cô một lát, trong lòng có cảm giác chút thân quen, nhìn kỹ mới nhận ra là cô gái mình gặp hôm trước, cô ta cũng ở chung cư này, lại ở cùng lầu năm với anh.

Cửa thang máy vừa mở ra, cô bước đi đã xa nhưng Kỳ Quân vẫn còn mớ suy nghĩ trong đầu về người này. Nhìn thấy Thiên Quốc đang đứng trước cửa thang máy từ bao giờ, nụ cười hiếp cả mắt thật đáng yêu mà. Kỳ Quân liền mặt lạnh hất cằm hỏi ngay “Mới sáng ra cậu tới đây làm gì?”

Thiên Quốc khoác tay lên vai Kỳ Quân vừa đi vừa trả lời ngay “Rủ cậu ăn sáng”

Kỳ Quân liếc nhìn vẻ mặt bỡn cợt kia, nhếch môi cười, nói: “Dạo này sáng nào cậu cũng tới chỗ tôi, người ta không biết lại hiểu lầm là cậu đang theo đuổi tôi đấy. Hay là… cậu có vấn đề thật à?”

Kỳ Quân ngồi một mình ở quán cà phê, tiếng nhạc du dương tạm thời làm cậu quên đi mọi thứ. Thiên Quốc đằng sau bước tới vỗ vai Kỳ Quân, chưa kịp ngồi xuống đã vội hỏi: “hôm nay rảnh hay sao lại có nhã hứng hẹn tôi tới đây?”

Kỳ Quân một lúc lâu cũng không hé miệng. Ngày thường dù có lạnh lùng thế nào thì cậu ta cũng đâu phải kiểu như thế này, huống gì lại là người hẹn mình ra đây. Thiên Quốc liền hất cằm, hỏi: “Có tâm sự à?”

Trong ánh mắt có chút buồn, có chút vui, nhìn vào cốc cà phê trên tay, Kỳ Quân trầm giọng, nói: “Cô ấy về rồi”

Thiên Quốc trong giây lát vẫn chưa biết “cô ấy” mà Kỳ Quân nói là ai. Nhưng thái độ này của Kỳ Quân khiến cậu phải lục lại trí nhớ, sắp xếp lại ký ức, suốt 28 năm nay, Kỳ Quân chỉ thân thiết với hai người con gái là Tuệ Vy và Thi Thi. Người cậu ta nói đương nhiên không phải Tuệ Vy rồi, còn Thi Thi, cô đã sang Mỹ đến nay cũng đã 13 năm rồi, chỉ là mối tình thời trẻ con, không lẽ cậu ta vẫn còn nhớ đến hay sao.

Thiên Quốc hỏi ngược lại “Cô ấy mà cậu nói là Thi Thi?”

Kỳ Quân gật gật đầu.

Thiên Quốc bật cười một cái rồi nói tiếp “Cậu vẫn chờ cô ấy à? Tôi cứ tưởng mối tình trẻ con ấy cậu quên lâu rồi chứ. Vậy tại sao cậu lại không vui?”

Kỳ Quân nhếch môi cười lạnh một cái, nói: “Cô ấy không tìm tôi, có lẽ vốn đã quên tôi từ lâu rồi”

Nhìn thấy sự buồn bã trong ánh mắt ấy, Thiên Quốc gieo thêm một tia hy vọng cho Kỳ Quân “Tại sao cậu biết cô ấy không tìm? Đã bao lâu rồi, cậu chưa về thăm nhà? Biết đâu cô ấy đến mà không gặp được cậu?”

Ánh mắt sáng như sao của Kỳ Quân ngước nhìn Thiên Quốc. Đúng rồi, đã lâu rồi mình chưa về thăm nhà, nhỡ đâu cô ấy tới mà không gặp được, chú Phu là người kỹ lưỡng, sẽ không để người lạ có cơ hội vào nhà.