Không Để Lỡ Kiếp Này – Chương 22 Em không hối hận – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 2 năm trước

Không Để Lỡ Kiếp Này - Chương 22 Em không hối hận

10 giờ tối…

Ở cục cảnh sát, các hình cảnh đang tràn đầy khí thế đứng đợi sẵn ở trước cửa đợi lệnh để vây bắt sát thủ hắc hoa.

Tạ Hắc Lan đã đến cục cảnh sát cho biết tình hình trước đó, Kỳ Quân đã xin thời gian, và hôm nay là ngày chấm dứt. Sau khi nhận được lệnh, các hình cảnh lập tức lên xe nhanh chóng đến đó.

Đã thống nhất là 10 giờ tối cả hai bên đều xuất phát đến ngôi nhà ấy, nhưng Kỳ Quân đã đưa cô đến trước một tiếng để đối thoại với nhân cách Thi Vũ. Anh biết thế nào cũng sẽ có ẩu đả giữa hai người. Anh muốn tự mình giải quyết chuyện này, không để bất cứ ai làm tổn hại đến thân xác của Thi Thi.

Hai người bọn họ đánh nhau được nửa tiếng thì cùng nhau bắt lấy súng để ở sau lưng ra. Kỳ Quân giơ tay ngang, chĩa thẳng vào đầu của Thi Vũ, và Thi Vũ cũng vậy. Khoảng cách giữa hai người đứng đối diện là ba mét.

Kỳ Quân ánh mắt âm u, nhàn nhạt nói: “Cô sẽ không thoát được đâu, chi bằng hãy hợp tác”

Thi Vũ nhếch môi, ánh mát sáng như sao, lạnh nhạt nói: “Nếu anh muốn bắt tôi, tại sao trước khi vào, anh còn giao súng cho Thi Thi? Chẳng phải anh đã định sẵn trong chúng ta phải có một người chết?”

Kỳ Quân không nói gì, chỉ biết rằng, anh đưa súng cho cô là muốn cô trốn thoát.

Thi Vũ lại đả kích Kỳ Quân “Anh cũng thật nhẫn tâm với Thi Thi, không hổ danh là con cháu của Kỳ gia. Tôi sẽ để cho cô ta trông thấy cảnh tượng này, để cô ta biết người mà cô ta yêu đối xử với mình như thế nào”

Khóe mắt của Thi Thi cong lên nhìn Kỳ Quân. Người anh lúc này đã đầy máu, máu từ vết thương chảy ra, loang hết cả thân áo. Thi Thi nhìn thấy anh như vậy, cô không thể nào chịu đựng được nữa rồi, cảm giác như có vật gì đó đâm xuyên tim, không thốt thành lời. Cô rất muốn quan tâm anh, muốn hỏi anh xem có đau không, có mệt không dù cô biết rõ là anh đang rất đau vì vết thương và cũng vì cô. Cô muốn chạy tới ôm anh thật chặt, và nói với anh rằng cô rất yêu anh và sẽ rất nhớ anh.

Nhưng cô cố nén nỗi đau ấy lại mà làm việc của bản thân. Cô muốn kết thúc chuyện này, cô không thể để cho bản thân lại gây ra tội lỗi bằng nhân cách Thi Vũ.

Kỳ Quân vì kiệt sức mà ngã khụy xuống nằm dưới đất. Thi Thi hốt hoảng liền chạy tới để ôm Kỳ Quân nhưng không kịp rồi, vì lo an nguy của Kỳ Quân, vì sợ Thi Thi sẽ làm gì, đội ngũ cảnh sát 10 người đều đồng loạt nổ súng.

Nhìn thấy người Thi Thi đổ máu, Kỳ Quân nằm dưới đất không còn sức lực, nước mắt chảy ra, cố vương tay về phía tay của Thi Thi đang mò lại chỗ anh. Anh hận bản thân không thể chạy tới ôm cô, không thể chạy tới đỡ lấy cô. Anh bất lực nằm dưới sàn nhà nhìn cô như vậy. Anh đan các ngón tay mình vào các ngón tay của cô. Rồi sau đó anh mới nhắm mắt mà buông xuôi hết tất cả, mặc cho sự việc sau đó có diễn ra như thế nào.

Thi Thi cố nhìn Kỳ Quân, trong tiềm thức cô nhớ đến nụ cười của anh, nhớ đến những câu nói ấm áp của anh, nhớ đến những lúc hai người bên nhau, khóe môi cô cong lên nhưng nước mắt cũng không ngừng chảy.

Thi Thi cố hết sức, dùng hơi thở cuối cùng còn lại để nói, dù câu nói này không còn Kỳ Quân để nghe “Em không hối hận…”

Cả không gian ảm đạm và đau thương, các hình cảnh khuôn mặt ua ám, xót thương cho hai người bọn họ. Trong hoàn cảnh ấy, không thể biết được đó là Thi Thi hay là Thi Vũ, không thể để Kỳ Quân mạo hiểm, họ đành phải nổ súng.

Bọn họ ai nấy cũng buồn bã thở dài xót xa, bước tới tách rời tay của Kỳ Quân và Thi Thi ra. Thi Thi đã chết tại chỗ, Kỳ Quân vẫn còn hơi thở, lập tức đưa đến bệnh viện.