Luyện Vũ Tu Thần – Chương 141: Khảo Hạch Chiêu Sinh. – Botruyen

Luyện Vũ Tu Thần - Chương 141: Khảo Hạch Chiêu Sinh.

Đợi cho đám người Trần Phong và Trần Lâm đi cùng đệ tử Trần Gia đi vào Tứ Phương Lâu, không ai để ý tới vẻ mặt của tổng quản Tứ Phương Lâu Trương Minh từ vẻ lấy lòng hòa ái trở nên thâm thúy nhìn thật lâu bóng lưng Trần Phong với vẻ mặt thưởng thức một cách khó hiểu. Sau đó ông ta nhìn qua Phạm Ân Lai với vẻ mặt điểm tĩnh nói.

“Chuyện ban nãy cũng đã rất cảm tạ Phạm Ân Lai công tử, ngươi yên tâm tuy giao dịch của chúng ta chưa hoàn thành nhưng về lời ta đã hứa sẽ vẫn tuân thủ, 50 viên tinh thạch không thiếu một viên sẽ được đưa tới phủ”

Sau đó Trương Minh khoan thai đi về phía trong Tứ Phương Lâu, bỏ lại Phạm Ân Lai với vẻ mặt còn chưa kịp phản ứng, phải một hổi lâu sau Phạm ÂN Lai mới tức giận mà mắng một câu trống không rồi phất tay bỏ đi.

“Khốn Kiếp”

Hôm này Phạm Ân Lai ra đường đúng là gặp phải xui xẻo, tuy thu được năm mươi viên tinh thạch hạ phẩm nhưng thể diện của hắn đã bị mất hết, rõ ràng hắn có tu vi cao hơn Trần Phong lại không thể làm gì đối phương, lại trước mặt Trần Lâm lại cũng phải chịu khúm núm, vì vậy khiến trong ngực Phạm Ân Lai tràn đầy một cục lửa giận không thể giải tỏa ra, hắn chỉ biết chửi một câu thô tục rồi bỏ vẻ Phạm Gia.

Bên trong Tứ Phương Lâu, Trần Phong cùng Trần Lâm và mấy vị để tử Trần Gia đã ngồi vậy quanh bàn tiệc ăn uống sôi nổi.

“Trần Phong đệ, nào ta mời đệ một ly, chào mừng đệ đi đường thuận lợi tới Đông Kinh này. Ta với danh nghĩa là huynh trưởng chúc đệ vạn sự khởi đầu lan, sớm làm nên danh tiếng ở đất kinh kỳ này.”

Trần Phong cũng không khách khí hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu vui vẻ cười lên một tiếng rồi mơi bắt đầu nói.

“Trần Lam đại ca hai năm nay ở Kinh Thành chắc hẳn có tên tuổi không thấp, nếu không đâu thể khiến cho đệ tử của Phạm Gia, Phạm Ân Lai kia kiêng lể đến vậy.”

“Ha ha, cũng chỉ là bình thường mà thôi, đã khiến đệ chê cười”

Trần Lâm có vẻ vui mừng, khiêm tối vừa cười vừa trả lời Trần Phong.

“À phải rồi, tại sao ta không thấy Trần Linh tỷ tới, không phải tỏng thư có lói Linh tỳ và huynh sẽ tại đây đón ta và mấy vị huynh đệ hay sao”

Đến lúc này Trần Phong mới không nhịn được tò mò trong lòng, nhắc tới Trần Linh, ban đầu khi Trần Lâm xuất hiện lại khiến cho Trần Phong thầm cảm thấy kỳ lạ là không thấy đại tỷ Trần Linh đâu, khiến cho Trần Phong nổi lên tính hiếu kỳ. Nhưng hoàn cảnh lúc đó không tiện nói chuyện, đến hiện tại đã vào trong phòng riêng lên Trần Phong mới không kiên nhẫn được hỏi.

Thấy Trần Phong nhắc tới Trần Linh, khiến cho Trần Lâm cũng có chút trầm ngâm một hồi rồi mới trả lời.

“Vốn gĩ là như vậy, nhưng mà ngay ngày hôm qua mấy vị đạo sư trong Xích Long học viện có phát ra một một nhiệm vụ quan trọng đã điều muội ấy và một vài vị đệ tử hạch tâm quan trọng trong học viện đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn không thể chở lại Kinh Thành, vì vậy ta chỉ đành tới đây một mình đợi mọi người”

Nghe được Trần Linh đi làm nhiệm vụ của học viện, Trần Phong cũng không tiện hỏi nhiều, hắn đành nói sang chủ để khác. Cứ như vậy mà đám người Trần Phong cùng Trần Lâm với vài đệ tử Trần Gia vừa ăn uống, vừa trao đổi với nhau rất nhiều chuyện, cũng như vậy mà Trần Phong mới biết được mấy năm nay hai người Trần Lâm, Trần Linh sinh sống ở đất kinh kỳ này rất rốt,

Ban đầu khi hai người tới đây cũng có chải qua không ít khó khăn cùng vất vả, nhưng sau một thời gian, Trần Linh lại không ngừng thể hiện ra vẻ ưu tú và thiên phú tu luyện của mình, chỉ trong thời gian ngắn khiến cho tu vi của nàng tăng mạnh sét trong đám đệ tự hạch tâm của Xích Long Học Viện cũng có vị trí ngày càng cao. Cuối cùng trong lần luận võ của Xích Long Học viện, Trần Linh thể hiện bản lĩnh với thiên phú tu luyện kinh khủng đã đánh bại rất nhiều đệ tử hạch tâm của học viện, vững vàng đứng ở vị trí thứ ba trong hàng đệ tử.

Lại may mắn hơn nữa, là vì biểu hiện của náng cũng rất xuất sắc lên đã được đương nhiệm viện trưởng là một trong thập đại vương giả của Xích Long Vương Chiều thu làm đệ tử, từ đó thân phận của Trần Linh lên cao, chông thêm với nhan sắc như tiên nữ của nàng khiến nàng chở thành một nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ của kinh thành. Mà Trần Lâm với thân phận tộc nhân của Trần Linh cũng được hưởng không ít chỗ tốt, cũng khiên cho tu vi tăng tiến, vì vậy đến khi Phạm Ân Lai nhìn thấy Trần Lâm mới khách khí như vậy.

Tuy Phạm Ân Lai là đệ tử ưu tú của Phạm Gia, bản thân hắn lại có thực lực không tầm thường. Nhưng so với thân phận của Trần Linh cũng không thể nào so sánh được, mà danh tiếng của Trần Linh lại vô cùng nổi tiếng là nóng tính và bao che, hắn sợ không may đắc tội nàng thì vô cùng rắc rối còn bản thân hắn so về thực lực cũng kém hơn Trần Lâm cả một đoạn dài. Vì vậy mà Phạm Ân Lai mới khiên tốn trước Trần Lâm như vậy.

“Phải rồi Phong đệ, tuy đệ là chiêu sinh đặc cách của học viện nhưng cũng không thể chánh được việc khảo hạch tư chất của các đạo sư. Mục đích của việc này nhằm để cho các đạo sư trong học viện hiểu hơn về tư chất và thực lực hiện tại của đệ mà xắp xếp việc đào tạo đối với đệ trong tương lại. Ngày mai vừa hay là ngày Xích Long Học Viện khảo hạch đối với các thí sinh tới đăng ký nhập học, đệ cũng lên tới đó kiểm tra và quan sát coi như đi học chỏi một chút”

“Vậy sao? Cảm ơn Lâm ca đã thông báo, sáng mai đệ nhất định tới khảo hạch”

Bên trong một mật thất rất kín đáo của Tứ Phương Lâu, Trương Minh đứng một bên sau lưng của một ông lão tóc trắng, khuôn mặt phủ đầy nếp nhắn nói.

“Trưởng Lão, ta đã làm theo mệnh lệnh dàn xếp để cho Trần Phong công tử và Phạm Gia chạm mặt và số sát nhẹ, nhưng vẫn trong sự kiểm soát”

Ông lão tóc trắng kia chỉ giữ vẻ mặt nhàn nhạt không nói nhưng cả người lại có một luống khí tức mơ hồ vô cùng thâm thúy sâu không thấy đáy, khiến người khác không nhìn ra được tu vi của ông ta.

“Được rồi, ngươi làm rất tốt, hạ lệnh cho đám thủ hạ bên dưới âm thầm quan sát Phạm gia nhất là tên Phạm Ân Lai cùng tên tiểu thiếu gia Phạm Gia kia, chỉ cần thấy chúng có hàng động gì không tốt đối với thiếu chủ, nhất định phải báo cho ta ngay lập tức”

“Thuộc hạ đã rõ”

Trương Minh với vẻ mặt vô cùng cung kính đứng chắp tay một cái, sau khi nhân lệnh liền rời đi, để lại ông lão tóc trắng im lặng nhắm mắt dưỡng thần trong mật thất.