Mộng Tinh – Chương 29 Tiện tay chiếm đoạt – Botruyen
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 2 năm trước

Mộng Tinh - Chương 29 Tiện tay chiếm đoạt

​Chương 29

Hoàng Phong khuôn mặt dần dần trầm trọng, biết được việc ngày hôm nay thật sự khó mà đạt đến.

Không phải hắn không tin tưởng vào bạch phiến của bản thân, mà chính vì tên Bạch vương gia kia còn chưa có đủ độ nghiện.

Lại chờ cho hắn trầm mê mấy ngày không có cách giải quyết, lúc ấy chắc chắn phải tìm tới mình mà hai tay dâng lên Mộng Cơ.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phong cũng không muốn làm ra cử động căng thẳng quá mức nữa, khuôn mặt tỏ vẻ hơi thất vọng lẫn buồn bã, hai tay chắp lại hướng về phía Bạch Quân Tà vái một vái.

“Vương gia, quân tử không tranh giành vật yêu thích của bạn. Nếu Mộng cô nương đã hợp pháp nhãn của ngài, ta đây cũng không muốn cưỡng cầu nữa. Vật này xem như chút thành ý của ta dâng tặng, kính mong vương gia đừng chối từ.”

Nói rồi, bèn đẩy hai túi bạch phiến về phía Bạch Quân Tà, cử động hết sức thong dong.

Vị Bạch vương gia kia đối với thái độ của Hoàng Phong có điểm giật mình, lại càng là cực kỳ cao hứng, phất tay để cho hạ nhân thu hồi bạch phiến lại, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phong đã tràn ngập thưởng thức. Kẻ này thật biết đạo lý làm người, đáng để kết giao.

“Haha tiểu huynh đệ thật hợp khẩu vị của ta. Ngươi nói xem, ngươi muốn ta ban thưởng gì nào? Haha!”

“Vương gia! Chỉ là chút thành ý nho nhỏ, không đáng để được ban thưởng.”

Vậy làm sao được! Ta không có thói quen nhận không của người… Thế này đi, ta nơi này có một lệnh bài, chỉ cần cầm nó, coi như là có mặt ta bên cạnh. Ngươi tạm thời giữ lấy, ở Gia Mã đế quốc này, không nói có thể đi ngang, thế nhưng cũng là vạn sự như ý!”

Bạch Quân Tà phất tay ném ra một lệnh bài hoàng kim về phía Hoàng Phong, bên trên khắc một chữ “Bạch” vô cùng chói sáng, vừa nhìn là biết không phải phàm vật.

Hoàng Phong đưa tay bắt lấy cẩn thận xem xét, lại cẩn thận thu vào trong trữ vật giới chỉ.

“Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh. Không quấy rầy nhã hứng của vương gia nữa, tại hạ xin cáo từ!”

Hoàng Phong lấy được vật này tới tay, cũng là coi như có chút đền bù, lại xây dựng được mối quan hệ khá tốt với vị vương gia này, chuyến này đi quả thật đã đạt được lợi ích cực lớn. Lúc này đây đã không còn mục đích ở lại, bèn chủ động thối lui.

Bạch Quân Tà thấy vậy, cũng biết rõ Hoàng Phong không cam lòng cùng thất vọng, tâm thần không khỏi có chút áy náy. Hắn nhìn quanh một hồi, ánh mắt vừa động, bèn cười nhạt một tiếng phất tay.

“Vậy được. Tiểu Ngọc, tiễn tiểu huynh đệ đây ra về. Hắn là khách quý của ta, đừng làm cho người ta phật ý.”

“Dạ, Vương gia. Công tử, mời!”

Tiêu Ngọc vốn tràn ngập chán gét với Hoàng Phong, lại dám đặt điều kiện với vương gia, đem nữ tử ra trao đổi như hàng hoá. Lúc này đây không hiểu sao vương gia lại bắt nàng tiễn hắn đi, nàng đành phải gượng cười mà đứng ra dẫn đường.

Thế nhưng để cho kẻ này đi khuất mắt, cũng là có đôi chút an ủi, về sau sẽ tìm cách chỉnh hắn

Hoàng Phong chân mày khẽ nhíu, khoé miệng cười giả lả với Bạch Quân Tà, lại chắp tay vái một cái nữa, mới là tiêu sái theo sau Tiểu Ngọc rời khỏi nơi này.

……………..

“Đi nhanh lên, thật chậm chạp!”

Tiểu Ngọc chân mày khẽ nhăn, đối với biểu hiện thong dong vừa đi vừa ngắm cảnh của Hoàng Phong đã chán gét tới tận cổ. Nàng cuối cùng cũng không nhịn được dừng lại quay người đối diện với Hoàng Phong, quát lên đầy tức giận.

Hoàng Phong thì hoàn toàn chẳng có chút nào vội vàng cả, đối diện nữ tử tràn ngập địch ý với mình này, lại là hứng thú đánh giá một phen.

“Thật sự là cực phẩm!”

Trừ bỏ đi khuôn mặt khó chịu kia, tiểu nữ tử này đúng là không thể chê vào đâu được.

Làn da trắng sáng trong suốt nhu ngọc thạch, khí chất tiên thiên cao quý , ẩn hiện sau lớp y phục mỏng manh là thân hình vừa chớm nảy nở nhưng cũng đã cực kì mê người. Kiều đồn đầy đặn to tròn vểnh cao, giữa hai đùi thon là khe đào nguyên hiện rõ trên lớp gấp y phục. Hai bầu nhũ hoa căng mọng như búp sen kiêu ngạo, lại là run rẩy theo nhịp tức giận hít thở của nàng, quả thật là tràn đầy phong tình quyến rũ.

Hoàng Phong khoé miệng cười tà, lại là nanh ác cùng biến thái nhìn chằm chằm vào hạ thân nàng, bộ dáng vừa dâm đãng vừa đáng khinh.

Tiểu Ngọc không khỏi bước chân lùi lại một bước, hai tay đưa lên che ngực, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Hoàng Phong kêu lên.

“Ngươi định làm gì? Ta là thiếp thân của vương gia…. Aw…”

Còn chưa để cho nàng đe doạ hết câu, Hoàng Phong đã tựa như mãnh thú chồm lên trước người, ngay lập tức bắt lây cánh tay của nàng mà đè nghiến xuống đất.

“A! Thả ta ra. Ưm….”

Tiểu Ngọc hai mắt hoảng sợ, còn chưa có kịp làm ra phản ứng gì, đã bị một vật vừa thô to vừa nóng cháy cắm thẳng vào miệng.

“Phạch… Phạch…!”

“Ưm… Ư ư ư….”

Hoàng Phong khoé miệng cười biến thái, hạ thân đã phủ phục trên khuôn mặt ngây thơ tràn đầy hoảng sợ của nàng, côn thịt khổng lồ tựa như chiếc chày giã cua, liên tiếp nhấp nhả trong miệng Tiểu Ngọc.

“Xoẹt!”

Hoàng Phong bàn tay nắm lấy y phục của nàng, một trảo dụng lực đã đem nó xé toạc đi xuống, phơi bày hoàn toàn thân thể non tơ mềm mọng, cực kỳ quyến rũ mị nhân.

Hạ thân Tiểu Ngọc hai mép thịt căng tròn vểnh cao, nhuyễn nhuyễn nhấp nhả, trơn láng đỏ hồng không có lấy một sợi lông tơ, lại càng là phát ra hương vị xử nữ vô cùng nồng đậm. Chỉ mới vừa tiếp xúc với ánh mắt của Hoàng Phong, vật kia đã là không tự chủ được tiết ra dâm dịch thủy trơn nhờn trong suốt thơm ngát hết sức kích tình, hai mép thịt cũng theo đó mà nở rộ như cánh u lan, khe đào nguyên đỏ hồng thần bí chưa cần kích thích, đã chủ động toàn bộ phơi bày.

Tiểu nữ tử này, thật sự là cực phẩm! Cũng thât sự là dâm đãng!

Hoàng Phong không thể kìm lòng hơn nữa, miệng rộng há lớn một ngụm cắn tới hạ thân nàng.

“Chọp chọp! Ư ư ư….”

Tiểu Ngọc nữ tử này hai mắt mở to, hạ thân nơi đó run rẩy co giật, kiều đồn đầy đặn không tự chủ được mà ưỡn cao lên tiếp nhận cú táp tới của Hoàng Phong. Dâm dịch thủy tựa như nước lũ tràn đê, điên cuồng theo khe đào nguyên thần bí mà tiết ra thấm đẫm một vùng.

“Thật thơm ngọt! Thật cực phẩm. Tên Bạch vương gia này thật biết chọn người! Haha, tiểu mỹ nhân, hôm nay nàng là của ta!”

Hoàng Phong ánh mắt tràn đầy biến thái, khoé miệng cười bệnh hoạn vươn ra đầu lưỡi điên cuồng thọc sâu trong huyệt hoa Tiểu Ngọc mà hút lấy dịch thủy, nhấp nhả ra vào, cọ cọ ma sát, làm cho huyệt hoa càng thêm bị kích thích mà mút chặt lấy đầu lưỡi của hắn. Tiểu mĩ nhân này, hương vị nơi đó thật không thua kém chút nào so với Huân Nhi.

Hắn nhất quyết toàn thân đè ngửa Tiểu Ngọc xuống đất, hạ thân gần như ngồi trên khuôn mặt nàng, côn thịt khổng lồ tựa như chột chống trời điên cuồng dập xuống miệng tiểu mỹ nhân, toàn bộ là nong ra miệng nhỏ, đâm sâu tận đáy lòng.

Trong khi tiểu ác long chà đạp trên miệng, Hoàng Phong đầu lưỡi cũng là không chịu kém thua. Hắn lúc này hai tay bấu lấy kiều đồn Tiểu Ngọc xoa nắn, khuôn mặt lại toàn bộ áp lên huyệt hoa đẫm nước của nàng. Đầu lưỡi tựa như đầu linh xà, quét một lượt từ thượng nguồn tới hạ tiêu, đem toàn bộ dịch thủy nơi suối tiên thơm ngát kia đều cuốn vào trong miệng nhấm nháp

“Pực! Khụ khụ! Ư… Ư… Thả ta ra… Ngươi!”

Hoàng Phong sau một hồi hành hạ chà đạp mới chịu đem côn thịt rút ra khỏi miệng Tiểu Ngọc. Quái vật ấy hiện tại toàn thân thấm đẫm nước bọt, cương cứng vô cùng, lại tràn đầy áp bách cùng nhiệt năng khủng khiếp. Hắn không có nhiều lời cùng Tiểu Ngọc, côn đầu thô to kê sát huyệt hoa, tách ra hai mép thịt căng mọng đỏ hồng, một chiêu lút cán, cắm ngập đâm vào!

“Awwww….”

“Phạch! Phạch! Phạch!…”

Hoàng Phong khoé miệng cười tà, bàn tay tóm lấy nhũ hoa căng tròn của Tiểu Ngọc mà điên cuồng xoa nắn bóp véo, hạ thân lại càng là phầm phập đâm sâu, mặc kệ là lần đầu tiên của nàmg ta, đối với nữ tử này hoàn toàn không có một chút thương hương tiếc ngọc.

“Aw…. Hức hức… Cứu….”

Tiểu Ngọc hai mắt mơ hồ tràn đầy sợ hãi, đôi môi đỏ mọng run rẩy phát ra thanh âm cầu cứu yếu ớt, lại xen lẫn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ mị nhân, bàn tay đánh trên ngực Hoàng Phong không có một chút sức lực nào cả. Thân thể nàng theo từng cú nhấp nhả tới lui của Hoàng Phong mà nhuyễn động liên hồi, dưới dục hoả thiêu đốt đã trở nên tràn ngập kích tình cùng hấp dẫn.

“Haha, kêu to nữa lên! Để xem có ai dám đứng ra giúp nàng!”

Hoàng Phong bên tai nghe thấy âm thanh rên rỉ, hai mắt càng bắn ra tà quang nồng đậm, ánh mắt nhìn về phía góc xa nơi có hai tên đại hán lấp ló mà cười lên đầy biến thái. Vị Tiểu Ngọc tiểu cô nương này cũng thật là ngây thơ, chưa biết bản thân đã bị vương gia kia bán đứt cho Hoàng Phong rồi.

Hắn lúc này bàn tay rắn chắc ôm lấy Tiểu Ngọc từ dưới đất lên, trực tiếp đem nàng vắt trên lan can gỗ, để cho kiều đồn đầy đặn toàn bộ phơi bày ra sau, hai mép thịt căng mọng ửng hồng thấm đẫm dâm thủy vươn cao lộ rõ, nhuyễn nhuyễn hé mở chuyển động. Côn thịt khổng lồ gân guốc của hắn, cũng theo đó mà kê sát huyệt hoa, một chiêu lút cán đâm vào.

“Awww…. Hức…. Hức…!”

“Phạch! Phạch!”

Bạch