Mưu Đồ Đã Lâu – Chương 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 2 năm trước

Mưu Đồ Đã Lâu - Chương 2

Kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi đã kết thúc, nhưng đến hôm thứ 2, Bùi Nam Yên vẫn chưa có mặt ở lớp học. Cậu và Tống Miễn đều học khoa tài chính, tuy khác lớp nhưng có một số môn học lại chung lớp. Bùi Nam Yên bắt mắt như vậy, phần trăm cậu nghỉ học mà không bị phát hiện thật sự quá nhỏ.

Lớp kinh tế căn bản vào lúc 2 giờ chiều ngày thứ tư, Bùi Nam Yên cuối cùng cũng xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm sóng vai đi với bạn cùng phòng Phong Dao, ánh mắt trong suốt bình tĩnh ngoài ý muốn chạm phải đôi mắt thâm thúy của Tống Miễn lập tức lộ ra chút sơ hở.

Tống Miễn một tay đỡ mặt, ánh mắt u ám chăm chú nhìn sắc mặt hoảng loạn của Bùi Nam Yên, nhìn biểu tình cứng ngắc của cậu, ánh mắt Bùi nam Yên bối rối rồi ngồi xuống ghế cách hắn hai hàng, Tống Miễn vốn đang cảm thấy nhạt nhẽo vô vị không hiểu sao lập tức cảm thấy hài lòng.

Đầu đông, nhiệt độ hơi giảm xuống, đối với phần lớn người lớn mà nói, mặc áo phông bên trong rồi khoác một cái áo bên ngoài là đã đủ ấm. Trong phòng học chỉ có Bùi Nam Yên mặc áo lông cao cổ có độ dày vừa phải, cổ áo trắng tinh ôm lấy cần cổ đẹp đẽ thon dài, vòng cổ ức chế màu xám đậm quy củ đeo ở bên ngoài cổ áo. Mà dáng vẻ này trong mắt Tống Miễn, chính là ý tứ hàm xúc giấu đầu hở đuôi.

Dù sao thì Bùi Nam Yên cẩn thận che chắn như vậy, là do môi răng hắn cắn đầy dấu hôn trên cổ cậu.

Dấu hôn chi chít như hoa anh đào màu đỏ trên làn da trắng như tuyết của Bùi Nam Yên, nếu nhìn thấy thì ai cũng phải giật mình.

Ánh mắt Tống Miễn như thể sắp phát ra đạn, khiến cho Bùi Nam Yên theo bản năng mà ngồi thẳng lưng, trong hai tiết kinh tế tiếp theo, từ đầu đến cuối cậu đều cúi đầu nhìn sách giáo khoa, mặt và ánh mắt không dám hó hé tí nào, tiếng chuông tan học vừa vang, cậu đã nhanh chóng cất dọn đồ đạc của mình, tranh thủ thời gian chạy trốn khỏi lớp học.

Vậy mà Tống Miễn đi trước cậu một bước, trực tiếp tiêu sái chặn người ta ở giữa phòng học – cũng không rộng rãi gì cho cam.

Vừa mới tan, bên trong phòng không thiếu bạn học, Tống Miễn và Bùi Nam Yên cũng được coi là hot face vườn trường, lúc nào thành tích cũng thuộc top 5 bảng xếp hạng, Tống Miễn ngồi vững vị trí đầu, còn Bùi Nam Yên theo sát phía sau, hơn nữa, bề ngoài của hai người cũng không phải dạng vừa, cho nên chỉ cần nhắc đến tên một trong hai người họ, khó tránh khỏi việc người ta liên tưởng đến người còn lại, mà trên thực tế hai vị học bá này bình thường cũng không quen biết nhau, cho nên lần đầu thấy hai người đối đầu trực tiếp như vậy, xuất phát từ tâm lý thích hóng drama của nhân loại, mỗi người ở đây đều âm thầm chú ý hai nhân vật chính, trong lòng háo hức chờ xem kịch vui.

Tống Miễn dựa vào ghế ngồi, cả người trông vô cùng lạnh lùng lười biếng, nghe thấy yêu cầu của Bùi Nam Yên, cũng không hề mảy may để ý. Hắn thờ ơ trả lời một câu chẳng liên quan gì, “Giải quyết vụ Chu Dịch.”

Đề tài quay phắt 360°, Bùi Nam Yên run lên một hồi, mới phản ứng được Tống Miễn nói gì.

Chu Dịch chính là kẻ đầu sỏ khiến Bùi Nam Yên phát tình ngoài ý muốn.

Tên này từ năm nhất đã theo đuổi Bùi Nam Yên không buông, thủ đoạn theo đuổi omega kiêu căng đến nỗi khiến người ta cũng phải khó xử, mà tên tuổi gã này vô cùng kém, trêu hoa ghẹo nguyệt đối với gã ta là chuyện thường ở huyện. Mà Bùi Nam Yên từ trước đến giờ ghét nhất là mấy kẻ thế này, hơn nữa bề ngoài Chu Dịch cũng không hợp mắt cậu, cho nên ngay từ đầu cậu đã từ chối.

Chu Dịch sau nhiều lần thất bại, bỗng dưng thứ sáu tuần trước mời Bùi Nam Yên đi ăn, nói là trước đây quấn quýt si mê cậu như vậy là không được nên muốn xin lỗi, hy vọng sau bữa cơm này, hai người có thể trở thành bạn bè, chung sống hòa bình với nhau. Bùi Nam Yên thấy gã hạ mình thành khẩn, còn chờ dưới nhà mình cả một buổi chiều, trong lòng thấy hơi áy náy, vì vậy không có từ chối.

Chỉ là Bùi Nam Yên không hề ngờ rằng, Chu Dịch bỏ thuốc cậu. Kỳ phát tình của cậu sắp tới, đột nhiên xảy ra bất ngờ như vậy, Bùi Nam Yên lập tức phát hiện ra điều kỳ quái này. Cậu lấy lí do vào nhà vệ sinh rửa tay, thừa dịp trốn ra khỏi phòng ăn.

Bởi vì tác dụng của thuốc, Bùi Nam Yên không khống chế được mùi tin tức tố của mình, vừa chạy ra khỏi cửa ra ngoài, alpha đứng bên đường gần như cùng lúc nhìn về phía cậu như thấy một miếng mồi ngon. Bùi Nam Yên vô cùng sợ hãi, tay chân vì ngửi thấy tin tức tố của alpha mà trở nên vô lực, cho đến lúc cậu tuyệt vọng ngã nhào xuống đất không đứng nổi nữa, một đôi giày da màu đen lộng lẫy bóng bẩy dừng trước mặt cậu.

Sau đó, trong đêm đen được ánh đèn đường chiếu sáng, cậu ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh khiến cho người ta cảm thấy an tâm.