Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 2: Dung Khâm – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 2: Dung Khâm

Edit: Phương

Beta: Thỏ

Có lẽ là do gió lạnh thổi mạnh nên ngay thời điểm nam nhân kia bước đến gần nàng, Sở Luyến càng cả, thấy lạnh hơn, cả người nàng không chịu nổi mà run lên, nhút nhạt sợ sệt không dám nhìn thẳng cặp mắt đào hoa quạnh quẽ kia thêm một lần nào nữa, nhưng Dung Khâm không ngại mà nâng cằm nàng lên.

Đôi mắt ngấn nước của nàng rũ xuống, có thể nhìn thấy đôi tay kia của hắn, vừa có khí chất lại vừa cân xứng rõ ràng, da thịt lộ ra vẻ hồng nhuận nhưng lại không kém phần nguy hiểm, hắn niết nàng, khiến nàng vừa đau lại vừa khẩn trương, nhưng nhìn hắn giống như chưa từng dùng sức, mà chỉ đơn giản là nhìn trái phải mặt nàng.

Cuối cùng hắn cũng buông ra, sau đó nhận lấy khăn tay của thuộc hạ đưa đến, lau chùi sạch sẽ như vừa mới chạm phải một vật bẩn thỉu vô cùng.

Sở Luyến nhìn khăn tay bị hắn vứt bỏ trêи mặt đất, tự tôn bị chà đạp nghiêm trọng, nàng cắn chặt răng hung tợn trừng mắt nhìn Dung Khâm một cái rồi hạ quyết tâm hận người này, cho dù hắn thật tuấn mỹ.

Dung Khâm nặng nề cười, trong mắt hắn mang theo tia lạnh lẽo khϊế͙p͙ người, khuôn mặt trắng nõn không chút biểu tình đến gần Sở Luyến một lần nữa, nhìn thẳng vào tiểu nha đầu chỉ cao đến ngực hắn.

“Tất cả những người dùng ánh mắt như vậy trừng ta, chỉ có một kết cục duy nhất, điện hạ có muốn biết không?”

Sở Luyến gian nan ngửa đầu, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng gan lớn vẫn tiếp tục trừng hắn. Không khí lúc này có chút ngưng trọng, tiếng gió thổi qua sàn sạt, một lúc sau, nam nhân dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng bỗng đột nhiên cười lớn. Giống như băng sơn vừa được hòa tan, nụ cười của hắn ôn nhuận như ngọc, ưu nhã vô cùng.

“Sau này điện hạ sẽ biết!”

Dứt lời, hắn duỗi tay xoa nhẹ đầu nàng, lần này không còn dùng khăn để chùi tay, khi lớp áo gấm viền hoa phất qua xoang mũi, Sở Luyến ngửi được mùi hoa cỏ nhàn nhạt, sau đó, nàng nghe thấy người nọ nói.

“Đưa Thái tử điện hạ hồi cung đi!”

Đầu tháng 3 An Hòa năm thứ 16, Đông Hán đốc chủ Dung Khâm vào lãnh cung đón con nối dõi duy nhất của Nhân đế, lập làm Thái tử, triệu tập quan lại tới Thái Hòa Môn đọc thánh chỉ nhường ngôi của Nhân Đế, truyền ngai vàng lại cho Thái tử năm ấy chỉ mới 12 tuổi.

Đến tận đây, Thiếu Đế mới lên ngôi, Đảng phái của Quyền Thiến một tay che trời.

Mở ra một thời đại mới – Hoằng An.

…………….

Sau lễ đăng cơ, Sở Luyến liền ở trong cung Vạn Thanh. Sau khi được Dung Khâm mang đi Đông xưởng xem xử hình, lúc trở về nàng liền đổ bệnh, hôm nay sốt mới lui, thái y thay phiên nhau quỳ gối bên long sàng thỉnh mạch, trong đại điện tĩnh lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

“Bệ hạ như thế nào?”

Dung Khâm buông chung trà vẽ hình hoa sen được làm từ bạch ngọc trong tay xuống, thân hình cao lớn ngồi trêи ghé bành, không một người nào dám nhìn thẳng sắc mặt của hắn, nhưng vẫn bị thanh âm của hắn làm cho kinh hãi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thái y lau mồ hôi trêи trán, tiến lên đáp lời: “Bẩm đốc chủ, hai ngày nữa bệnh sẽ hết, chỉ là long thể bệ hạ suy nhược từ nhỏ, cần phải bồi bổ nhiều hơn, sau này mới không thể bị chấn kinh dễ dàng như vậy.”

“Đều lui xuống đi.”

Bên trong tẩm cung đã không còn một bóng người, Dung Khâm cũng không còn ngồi trêи ghế nữa, hắn đứng dậy, chân dẫm lên thảm hoa nhung dưới đất bước đến gần long sàng, sau đó xốc tầng tầng lớp lớp màn thêu kim long lên.

Bên trong liền lộ ra thân ảnh co rúm do sợ hãi theo bản năng của Sở Luyến.

Dưỡng nàng hơn nửa năm qua, cuối cùng cũng có chút thịt, da mặt thêm trắng nõn mượt mà, kiều kiều nộn nộn, trông thật hoạt bát động lòng người, là một mỹ nhân khó có được, cơn sốt chỉ mới lui đi, nhưng đôi má đỏ hồng của thiếu nữ lại dụ hoặc Dung Khâm duỗi tay sờ sờ. “Còn có chút nóng, đợi lát nữa, thần sẽ hầu hạ bệ hạ uống thuốc, đến tối thì có thể hết sốt rồi!”

Long sàng tuy rộng nhưng Sở Luyến không dám trốn đến bên sườn, bên trêи thành long sàng treo một loạt đèn tinh xảo, khiến cho khắp nơi được chiếu sáng một màu vàng chói lọi, cũng soi rõ gương mặt của Dung Khâm, chỉ thấy lúc này, bộ dáng hắn thanh lãnh như trích tiên, ưu nhã như thư sinh.

Nhưng hắn cũng là người tàn nhẫn độc ác nhất mà nàng từng gặp.

“Chẳng qua cũng chỉ là lăng trì xử tử mà thôi, vậy mà cũng dọa sợ linh hồn nhỏ bé của bệ hạ.” Dung Khâm cười lãnh đạm, giống như đang chế nhạo nàng, hắn bắt lấy tay nhỏ đang trốn ở trong chăn của Sở Luyến rồi đặt vào trong tay hắn không ngừng xoa nắn, khiến cho lòng bàn tay dù đang ướt đẫm mồ hôi của nàng trở nên lạnh lẽo thấu xương, sau đó, Dung Khâm liền lấy khăn giúp nàng lau sạch vết ẩm ướt nơi lòng bàn tay.

Đã hơn nửa năm được đón ra khỏi lãnh cung, Sở Luyến mỗi ngày đều sống dưới bóng ma của Dung Khâm, nửa năm trước, Bàn quý phi vinh sủng hậu cung đột ngột mất, Nhân đế nhất thời đau thương quá độ mà sinh bệnh, một quốc không thể một ngày thiếu vua, nên Dung Khâm lòng lang dạ thú liền đem Công chúa giả dạng thành Thái tử, giả chỉ dụ của Nhân đế để phù chính Tân đế lên ngôi.

Nói đến Dung Khâm, nghe nói hắn chính là phạm quan sau khi sung vào cung đình thì liền bị thiến để làm nội thị, tuy tuổi còn nhỏ mà đã trở thành tâm phúc của Nhân đế, được đại thái giám Diêu Hiển vô cùng xem trọng, cho đến sau này, khi Diêu Hiển nhận chưởng ấn thái giám ở Tư Lễ Giám, chấp chưởng cung vua, Dung Khâm một bước lên mây, 20 tuổi đã trở thành thái giám chấp bút ở Tư Lễ Giám, đề đốc Đông Hán, thế lực chỉ dưới trướng Diêu Hiển, toàn được người khác kính cẩn mà dùng danh xưng “đốc chủ” để gọi.

Bốn năm qua đi, thế lực của Dung Khâm so với Diêu Hiển càng ngày càng lớn, cho nên việc biến thân phận Công chúa của nàng thành Thái tử để đưa nàng lên ngôi vị hoàng đế cũng không khiến người ta dám nghị luận nửa lời. Cách đây không lâu, Sở Luyến thầm nghĩ tới chuyện làm lộ thân phận của mình, nhưng cũng chính thời điểm sau khi bị Dung Khâm mang đến Đông Hán, nàng liền không dám nghĩ đến nữa.

“Những loạn thần tặc tử kia dù chết cũng chưa đền hết tội.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhớ đến cảnh tượng từng tảng thịt người trôi nổi trong vũng máu trêи bàn kia bàn kia khiến Sở Luyến sợ đến phát run, chỉ cảm thấy đôi tay đang nắm lấy tay mình này cũng dính đầy máu tươi.

“Bọn họ, bọn họ nói không sai…” Do bệnh nặng nên âm thanh của Sở Luyến lúc nói chuyện có chút yếu ớt nhu nhược.

Những người ở đó tức giận mắng Dung Khâm cùng Diêu Hiến là bệnh dịch quấy nhiễu triều cương, lợi dụng công chúa để âm mưu giành lấy thiên hạ, hãm hại thần tử trung hiền, trăm triệu người đều muốn tru di cửu tộc các hoạn quan.

Lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay nàng xong, Dung Khâm dùng ánh mắt trong sáng nhìn nàng một cái, ánh mắt đáng sợ như lưỡi dao sắc bén, trong giọng nói mang theo trầm thấp: “Bệ hạ, ta đã nói cái gì thì là cái đó.”

Những lời này nửa năm trước hắn đã từng nói qua, ngay khi hắn tự tay lột sạch áo bào của nàng, thô lỗ giúp nàng mang mãng bào Thái tử, lúc đó nàng sợ hãi khóc lóc nói mình là Công chúa, nhưng đáp lại nàng chỉ là nụ cười nhạt của hắn và câu nói:

___________ “Bệ hạ, ta nói cái gì thì chính là cái đó, nếu không nghe lời, kết cục ngay cả chính đầu nhỏ của ngươi cũng sẽ chẳng thể nào đoán được.”

Sau đó, nàng trở thành Thái tử. Tiếp sau đó nữa, nàng trở thành hoàng đế.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><