Nàng Dưới Lớp Long Bào – Chương 21: Đừng liếm nơi đó. – Botruyen

Nàng Dưới Lớp Long Bào - Chương 21: Đừng liếm nơi đó.

Edit: Phương

Beta: Thỏ

Trút đi trung y, người trong ngực như ngọc sứ, lả lượt một đoàn, Dung Khâm không quá chờ mong rằng Sở Luyến có thể chủ động nửa phần, nắm lấy cổ tay tinh tế trắng nõn, hắn liền đánh giá ngón tay tinh tế, đầu ngón tay kiều phấn, đốt ngón tay kiều nộn, nhìn mê người không thôi.

Vừa mở miệng, hắn liền ngậm lấy ngón trỏ của nàng.

“Nha!” Sở Luyến kinh hô một tiếng, tiểu oa trần trụi ở trong lòng ngực nóng bỏng của Dung Khâm, run rẩy cắn môi, không biết phải làm sao.

Áo ngoài của Dung Khâm sớm đã ném xuống long sàng, trung y tuyết trắng tạo thành tầng quý khí thanh nho quanh hắn, tóc đen trêи ngọc quan, hắn nhấp lấy ngón tay Sở Luyến thoáng cúi đầu, tua tơ lụa nơi dây cột tóc liền xẹt qua một đường cong duyên dáng.

Hàm hắn nhẹ nhàng, giống như đang nhấm nháp sơn hào hải vị, ướt nóng trơn trượt, khiến cho Sở Luyến nhịn không được mà nhẹ than một tiếng, ngoài ý muốn lại nắm chặt cánh tay của Dung Khâm, nhíu chặt ấn đường, khiến nàng khẩn trương, có câu nói tay đứt ruột xót, ngứa ngáy nhẹ nhẹ, nhắm thẳng vào trong lòng nàng.

Thình thịch thình thịch!

Dung Khâm giống như có thể nghe thấy thanh âm tiếng tim đập hỗn loạn của Sở Luyến, môi mỏng của hắn khẽ cong lên, hoa lệ tươi cười khiến người khác kinh tâm, đầu lưỡi hắn cuốn lấy ngón trỏ của nàng, hết sức khiêu khích, giống như là lúc trước hắn dùng ngón tay thăm dò miệng thơm của nàng, nhéo tay Sở Luyến khiến cho nàng cảm nhận được hắn.

Sóng mắt trầm ám lưu chuyển không nhìn rõ tia tình tố.

Sở Luyến thật sự không chịu nổi, một phen muốn rút tay về nhưng Dung Khâm vẫn chưa ngăn cản, sau khi ngón tay thoát khỏi bên môi, hắn bỗng chốc bắt lấy hàm dưới tinh xảo của nàng, mở môi nàng ra, đem nước bọt của chính mình đưa hết cho nàng.

Lộc cộc~~

Tiểu hoàng đế mắt hạnh má đào như hoa xuân diễm lệ, nhìn mặt mày tinh xảo tràn ngập không tình nguyện, lại giận mà không dám nói gì, đôi mắt tuấn tú của Dung Khâm híp lại, vuốt ve đôi môi no đủ mượt mà của nàng, thanh âm ôn hòa nói: “Bệ hạ không vui sao? Hay là cảm thấy ghê tởm?”

Miệng còn lưu lại hơi thở mát lạnh, còn có một cổ hương rượu nhàn nhạt, trực giác của Sở Luyến không phải ghê tởm, cũng không phải là vui mừng, chỉ là không chịu đựng được sự xâm phạm bừa bãi của Dung Khâm, hắn không bức bách nàng trả lời, mà duỗi tay xoa ngọc đoàn trước ngực nàng.

“Trưởng thành không ít rồi.”

Thân mình Sở Luyến run lên, không chỉ riêng mặt đỏ, ngay cả tuyết cổ cùng nổi lên một mảnh đỏ hồng, sau khi có quỳ thủy, nàng liền bắt đầu thoa cao điều đặn, nhất là nơi địa phương trước ngực dễ dàng phát căng này, mồi ngày đều do Dung Khâm dốc lòng vuốt ve, thế cho nên nhũ thịt kiều mềm mới càng trở nên hình tròn trịa.

Năm ngón tay thon dài bao trùm lên ngực nhũ ánh nộn mà nhéo, ôn so ngọc mềm mại lập tức thay đổi hình dạng, lại mới buông ta, thịt nhũ trắng nõn liền trở nên hồng hào, nụ hoa anh đào hồng hào có chút đứng lên, vũ mị câu hồn.

“Chả trách mỗi ngày bệ hạ đều ăn nhiều như vậy, vì sao vẫn mảnh khảnh như cũ, hóa ra thịt đều tập trung ở nơi này mà lớn lên…”

“Mới, mới không phải!” Sở Luyến quẫn bách trừng mắt nhìn Dung Khâm, thân mình do say rượu mà có vẻ kiều diễm mệt mỏi, ở trong lòng hắn xoắn xuýt không yên: “Thượng cung nói, nữ tử đều có dạng như này.”

Dung Khâm ôm chặt eo nhỏ trong ngực, vỗ về tóc đen tán loạn của tiểu nhân nhi, nữ nhân như thế nào, hắn cũng không nghĩ muốn xem, chỉ có duy nhất Sở Luyến, hắn đợi thật lâu…

“Thần thật thích.” Hắn ôn nhu cười, cùng với khuôn mặt giận tím mặt của hắn như hai người khác nhau.

Thích cái gì? Sở Luyến cũng không rõ câu nói không đầu không đuôi của hắn, liền bị kéo eo ôm lên, Dung Khâm nhẹ buông tay, nàng liền rơi vào chăn ấm ngàn tầng mềm mại, nhất thời có chút say, mê mang nâng mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn bắt lấy mắt cá chân của mình kéo lên cao.

“Làm, làm cái gì! Ngô a ~”

Hắn, hắn vậy mà dùng miệng…

Hoa cung tinh xảo ấm áp tỏa ra mấy phần hương thơm nữ nhi, môi mỏng từ bụng nhỏ trơn nhẵn hôn một đường đi xuống, đảo qua lông tóc thưa thớt, tinh tế cắn nhẹ lên khe thịt, nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼, mang theo tia nước bọt thấm ướt quét qua viên đậu đậu như mỹ ngọc.

“Không cần! Đừng, đừng ɭϊếʍ nơi đó! Ô!”

Sở Luyến phản ứng cực lớn, rùng mình thét chói tai, đại lưỡi nóng cháy bị đẩy ra khỏi nộn huyệt ɭϊếʍ qua thật mạnh, xúc cảm mới lạ kϊƈɦ thích, nàng không thở kịp mà động hai chân, lại bị Dung Khâm không chế một cách chặt chẽ.

Tiếng ɭϊếʍ hút nước đầm đìa vang lên, Hơi thở thô nặng nóng bỏng từng cổ một phun trào ở giữa hai chân nàng, thịt đế mẫn cảm cùng với hoa khẩu non nớt từng chút một bị hắn nhấm nháp từng tấc, tùy ý mà ɖâʍ tà.

“Không cần ɭϊếʍ! A a! Không thể!” Thanh âm kiều nhuyễn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lộ ra thanh âm khóc run, Sở Luyến không tự chủ được mà thân mình căng thẳng, cổ trắng như tuyết như bị đóng đinh giữa giường, động một chút cũng không dám động.

Hai mảnh cánh hoa đã trở nên ẩm ướt, đầu lưỡi không thể thấy tiểu thịt, liền thử tiến vào, một mặt vừa dùng môi mỏng hàm nhấp môi âʍ ɦộ kiều nộn, không nề hà khẩn hẹp quá mức, Dung Khâm không hàm nhập được vào mà chỉ có thể càng thêm kiên nhẫn khiêu khích miệng huyệt một cách ôn nhu, ɭϊếʍ ʍút̼ đến nơi chỗ sâu trào ra dịch tình.

Sự ɭϊếʍ láp mê loạn nóng bỏng của Dung Khâm khiến Sở Luyến kinh hoảng thất thố, đầu lưỡi hắn linh hoạt đáng sợ, cũng không dùng quá nhiều dạng ăn vào nhưng lại bức nàng đến nỗi hít thở không thông.

“Huhu! Tránh ra tránh ra! Chạm nhẹ một chút!”

Nàng rêи rỉ kêu khóc, cảm giác điện lưu quỷ dị từ địa phương bị hắn ɭϊếʍ qua, nhanh chóng chạy khắp quanh thân, cảm giác như vậy nàng đã không xa lạ, ngón chân nhỏ trắng như ngọc liều mạng co gắt gao, tay nhỏ cũng nắm lấy gối mềm sau đầu, không dám lơi lỏng trong nháy mắt.

Tiếng vang ɖâʍ mỹ như tiếng sét nổ bên tai, từ dưới lên trêи quét động khiến nàng cảm thấy thẹn cùng các loại cảm giác không thể nói, hắn bỗng nhiên thay đổi cách ɭϊếʍ láp, nhanh chóng quấy loạn một cách mạnh mẽ.

Tóc đen bóng mượt chảy đầy trêи chăn rồng, thiếu nữ kịch liệt vặn vẹo thân mình trắng như ngọc, giống như chi đầu hoa thụ run loạn, run run rẩy rẩy phát ra tiếng khóc đều yếu ớt đến động lòng người.

Chỗ đó đang chảy ra nước, chảy từ trong thân thể nàng ra, càng lúc càng nhiều…

Mồ hôi Sở Luyến tuôn đầm đìa, chỉ cảm thấy bản thân khi thì dừng lại ở trong ngọn lửa, khi thì cảm thấy rơi vào hầm băng, cảm giác ngứa đến cực hạn dưới hạ thân nuốt sống lấy ý chí nàng, luôn có một suy nghĩ muốn khuây khỏa đấu đá mà đến!