Nhật Ký Chăn Rau – Phần 18 – Botruyen

Nhật Ký Chăn Rau - Phần 18

vChap 52
Nửa tháng rồi về Thái Bình, sống cuộc sống an nhàn tự do tự tại, ngày thả trâu câu cá, thả diều đá bóng. Đêm tụ tập nướng ngô chém gió vs bọn trẻ trâu , và hàng đên ngồi gõ gõ bàn phím…
Rv từ đâu nhỉ? có lẽ là nên bắt đầu từ hôm cuối cùng của đời học sinh, ngày mà mọi sự thật dần dần hé mở….
Tháng 5, hoa phượng bắt đầu nở, tiếng ve râm ran nơi sân trường và cái nóng bắt đầu gay gắt hơn, một góc sân trường, tiếng hò hét ầm ĩ của hơn 500 con người làm bầu không khí càng sinh động.
Trái lại với mọi người, tôi chọn cho mình 1 góc ghế đá nơi sân thể dục, nơi mà tôi tìm thấy T trong buổi trưa đầy nắng ngày nào, nơi mà tôi nổi cáu với em khi em bên thằng H và nơi tôi và em chia tay. Hàng ghế vẫn vậy, vẫn nằm im 1 góc qua bao thăng trầm, mặt ghế chẳng còn trắng như xưa nữa mà thay vào đó là những đốm rêu mốc của thời gian. Lặng lẽ châm 1 điếu thuốc và thở dài bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào ngoài kia, bên tôi chỉ còn âm điệu của bài My Love vang lên nhè nhẹ.
– sao anh không vào kia đi. Một giọng nữa nhè nhẹ vang lên sau lưng tôi
Tôi chẳng buồn đáp, hay tim tôi lặng đi và chẳng nói dc nên lời? tôi ngồi xích ra 1 đầu ghế búng nhẹ điếu thuốc bay ra phía sân thể dục.
Người con gái cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, hai tay vân vê mái tóc óng mượt làm mùi thơm bay trong gió phảng phất.
– nhanh thật anh nhỉ, mới ngày nào mà đã ba năm rồi. Em nói
– ừ, nhanh thật chẳng mấy chốc đã ra trường, rồi lại thi đại học, sau này lại 1 đứa 1 nơi. Tôi đáp mà lòng nặng trĩu, lâu lắm rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau và tôi không nghĩ sẽ trong trường hợp thế này….
– mình còn có thể làn bạn không anh? Giọng Em rù rè
Tôi quay qua nhìn em, gương mặt xinh đẹp giờ ửng hồng, thấp thoáng sau tay áo em một sợi dây chuyền có nửa trái tim quen thuộc. Cổ họng tôi nghẹn cứng, chỉ âm ừ cho có chuyện, ánh mắt tôi giờ dán vào sợi dây chuyền và đang đặt ra câu hỏi….sao em vẫn còn giữ nó?
Chợt chuông điện thoại reo, lại là thằng A vẩu biết phá đám….
– cái gì
– đại ca rúc xó nào thế, trốn uống hả. Giọng thằng A lè nhè, sau đó lại thêm mấy câu chen vào của bọn cờ hó.
– sao mày nói oai lắm mà, bia vs t như voi uống phi la top, rồi tao chưa hề biết ngán đứa nào… ngứa đít…
Tôi cúp máy đứng dậy, chìa tay ra với T như 1 thói quen ngày nào, rồi tôi nhận ra mình quá lố bèn rút vội tay lại đúc vào túi quần, chữa ngượng.
– vào đi em.
– Dạ. T đáp nhỏ rồi đứng lên đi phía sau tôi như 1 chiếc bóng, lặng lẽ…
– anh này.
– sao em. Tôi đáp rồi quay lại nhìn em
– anh uống it thôi nhé. T ngập ngừng, rồi đi nhanh vượt lên trước tôi về phía khu vực lớp mình.
Tôi mỉm cười, gần 3 năm rồi lại 1 câu nói quan tâm từ em sao nó ngọt ngào và dịu dàng thế, có thứ.cảm giác gì đó trỗi dậy trong tôi, thứ cảm giác mà tư lâu tôi đã mất…
Nhập cuộc với bọn bạn cờ hó, mỗi lớp dc nhà trường quy định chỉ dc uống 1 can bia 10l không được hơn, nhưng quy định thì kệ cha quy định bia từ ngoài vẫn dc tuồn vào như nước , 10 lớp trong trường cùng mua ở 1 quán đến lúc quán hết cả bia mà vẫn không đủ, kết quả là dùng rượu thay bia, đầu tiên là bọn lớp C khới ra, rồi các lớp khác lũ lượt lm theo, ban đầu thầy cô còn cấm, xong cũng phải chịu.
Tôi thì là mục tiêu công phá rồi, tham.vọng bảo vệ gái lớp và lớp ít con trai nên bị tấn công ồ ạt nhất . Từng top 1 sang mời tôi phải gánh hết, rồi lại đi mời lại các thầy cô, các lớp, mời riêng… tới chừng 11h thì bia cạn, rượu vơi ai cũng ngà ngà, tiếng hò hét bắt đầu chùng xuống và bản tính bất cần của tôi trỗi dậy…
Đa phần lúc ấy đã ăn uống xong và sang phần văn nghệ tự diễn của mấy bạn nữ, chỉ còn bọn con trai siêu nát quây bàn ghế lại nhậu với nhau (trong đó có 4 ông thầy )
– mịa hát hò é gì, zô cái coi anh em. giọng thằng nào đó hét to
– từ từ đợi tao đã. Tôi cười nhếch mép rồi vơ luôn 1 cốc bia nữa loạng choạng đi lên chỗ khán đài giật mích cái pực từ tay con bé cá sấu nào đó.
– alo… cán ơn bạn, bạn hát rất hay…. what is do nem?
Con bé ngơ ngác, cả hội trường cũng ngơ ngác nhìn lên với ánh mắt tò mò.
– ờ bạn không nói cũng dc, nhưng cho.mình xin phép mời bạn 1 cốc, bạn có thể không uống nhưng xin bạn đừng nhìn tớ bằng ánh mắt say đắm thế.
Cả trường cười ầm lên làm ẻm này đỏ mặt, tuy vậy nhưng vẫn cầm lấy cốc bia đang định đưa lên uống thì tôi ngăn lại.
– từ đã nào… rồi tôi cầm mích sát mồm nâng cốc.bia lên cao và hét to.
– các bạn ơi…. nhất loạt bên dưới cũng giơ cốc, kẻ bia người rượu, kẻ không có cũng “ơi” 1 tiếng rõ to
– 1…2…3… . Tôi hét to vào mích, rồi bên dưới “zô” đúng khẩu hiệu của đảng nhân dân nhậu nhẹt
1 sự ồn áo đến náo nhiệt, qua 2 lần zo là uống, các thầy cô trong văn phòng nhìn ra lắc đầu ngao ngán.
– rồi tốt, chín điểm về chỗ. tôi ra vẻ nghiêm nghị chỉ ẻm cá sấu vừa rồi.
– sau đây tớ xin gửi đến các bạn ca khúc “phượng hồng”, tiếng hát át tiếng chê xin tràng pháo tay.
Tôi dứt lời lại tràng vỗ tay hò hét, huýt sáo inh ỏi, rồi tiếng đập ghế nhựa vào nhau lộc cộc.
– ờ cho xin 500 nhạc nhể anh đi jây , mời thầy P và thầy C lên múa phụ họa ạ.
Hai ông thầy nhìn nhau ngơ ngác, nhưng chắc ngấm rượu rồi nên hăng hái phi lên.
Nhạc cất lên, tôi ê a từng câu hát… những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng… em chở mùa hè của tôi đi đâu…
Bên dưới im lặng, và hai ông thầy quý hóa đang làm bộ đạp xe với ngồ sau vắt chân e ấp đến buồn cười, rồi đến đoạn “mối tình đầu của tôi… là cơn mưa dăng dăng ngoài cửa lớp” thì hai ông ôm nhau ve vuốt làm cả trường phá lên cười, lát sau bọn quỷ lố tôi còn mang mấy bông hoa lên tặng tôi chẳng biết hôm ấy mình hát hay không nữa, nhưng những tràng pháo tay sôi động dường như nói thay lời…
Hát xong lại nhậu nhẹt, đến gần 1h chiều lại lên nhảy nhót các trò, mãi đến 3h chiều rượu bia bắt đầu đánh nhau. Tôi mò lên lớp mở cửa chui vào chỗ của mình ngồi, chắc ai nhìn vào sẽ nói tôi tự kỷ, còn với tôi thì khác, 1 thằng trẻ trâu ngày nào giờ đã trưởng thành cả về suy nghĩ và hành động, sắp đối mặt với bao thử thách và gam go của cuộc đời, và vừa có cảm giác gì đó nhói đau nơi lồng ngực trái…
Tôi nằm suy nghĩ lung tung, mọi thứ quay cuồng theo men rượu rồi từ từ ngủ quên mất, bỗng có tiếng kẹt cửa tôi có mở mắt ra nhìn, đằng phía ánh sáng đó có hình ảnh của ai đó, không phải 1 mà là 3 người con gái. Rồi ai đó đến bên tôi, nhìn tôi một lúc rồi nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, và thêm một người nữa dìu tôi đi, trong cơn say tôi gọi tên ai đó… nhiều lắm và hình như tôi còn khóc, còn cắn mạnh vào tay của ai đó nữa…
Tôi tỉnh dậy trên cái giường quen thuộc nhà bác S, đầu vẫn ong ong lên nhức nhối, bên cạnh còn cốc nước vơ vội uống 1 hơi hết sạch, tôi vỗ vỗ vào đầu cố nhớ lại xem rốt cuộc mình đã về đây bằng cách nào, lắng tai nghe bên ngoài có tiếng cười đùa rúc rích, tò mò tôi đẩy cửa bước ra.
Bên ngoài là T và Nhung đang nói chuyện gì đó, trông hai người có vẻ rất vui, nghe tiếng kẹt cửa hai người quay lại nhìn tôi rồi trong giây lát quay ngoắt lại cười to hơn, tôi đang thắc mắc chưa hiểu lý do thì nhìn qua chiếc gương to thấy trên người đang mặc chiếc áo 3 lỗ thùng thình của bác S, dưới là quả quần đời tống (loại quần đùi bộ đội) nhàu nhĩ, tôi còn phải cười về bộ dạng của mình nữa là hai ẻm. Tặc lưỡi mặc kế, kéo quần lên gần rốn rồi sơ vin quả áo vào tôi nhảy lên ghế đối diện với Nhung và T.
– hai cô cười gì, chưa thấy hot boy bao giờ hả? tôi vắt còng chễm chệ quá
Hai ẻm lại nhìn nhau cười sặc sụa, mãi sau Nhung mới lên tiếng.
– hot boy ơi, quần bị rách đũng kìa hihi
Ơ đệt, ông trời thật biết trêu đùa kẻ đáng thương, tôi ngó xuống thấy quần có rách và lòi ra nội y màu đen huyền bí bên trong.
Tôi chẳng ngạc nhiên và lại lấy làm thích thú vì sự kệch cỡm của mình, cố sức dang rông chân lòi ra cá vết rách ra, hai ẻm thì quay mặt đi ôm nhau cười.
– khiếp quá, a đi thay đồ đi, vô duyên… T nói
Chợt tôi nhận ra điều gì đó, sao bỗng nhiên lại có cảm giác thân thuộc vs T, cảm giác như hồi đầu còn yêu nhau, và sao em vẫn ở đây giờ này??? phải chăng có gì đó uẩn khuất….