Nhìn Lại Phía Sau – Chương 7 – Botruyen

Nhìn Lại Phía Sau - Chương 7

Ánh mắt Bạch Tư Phàm chưa rời khỏi Tương Hoan một giây. Trong lòng anh bây giờ thập phần khó chịu muốn gỡ hai cái người đang ở trong góc khuất kia ngay lập tức.

– Tiểu Phàm, cậu đang nhìn gì thế?

Bị tiếng gọi của Hạ Noãn kéo lại, Bạch Tư Phàm bắt buộc rời khỏi người của Tương Hoan.

– Không có gì, cậu đi tiếp khách đi, tớ đi ra chỗ kia với Tương Hoan.

Tương Hoan vì không muốn chứng kiến cảnh đau lòng nên xuyên suốt buổi tiệc cô chỉ tập trung nói chuyện với Ân Chương. Bỗng một thân ảnh cao lớn che hết cả người cô. Cô ngước mặt lên , đôi đông tử chocolate mở to khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình. Đôi môi nhỏ cất tiếng:

– Tư Phàm?? Sao cậu lại ra đây?

– Tớ không được phép ra đây sao?

Anh nhíu mày nói. Anh đến đây khiến cô khó chịu vậy ư? Đã làm phiền cuộc nói chuyện giữa cô và Ân Chương sao? Càng nghĩ càng bực mà!

– K-không, tớ không có ý đó. Nhưng chẳng phải cậu đang ở bên Tiểu Noãn sao?

– Tiểu Noãn đang bận tiếp khách rồi.

Tương Hoan cũng gật đầu, trong lòng thì đầy thắc mắc. Riêng Ân Chương thì hơi có chút khó chịu với sự xuất hiện của Bạch Tư Phàm. Ân Chương mặc dù không thân thiết với Bạch Tư Phàm nhưng cậu biết anh là con người như thế nào.

Khi còn ở trường cũ, cả lớp à không cả trường đều biết người Bạch Tư Phàm thích là Hạ Noãn. Nhìn cách đối xử của anh giữa Tương Hoan và Hạ Noãn khiến mọi người càng chắc chắn hơn về nhận định của mình. Chỉ có kẻ vô tâm vô phế như Hạ Noãn mới không để ý đến điều đó. Đột ngột mấy ngày nay thái độ của Bạch Tư Phàm đối với Tương Hoan có chút gì đó thay đổi khiến cho cậu có một chút gì đó lo lắng.

Ân Chương là người yêu thầm Tương Hoan nên cậu biết cô thích thầm Bạch Tư Phàm. Cậu sợ thái độ của Bạch Tư Phàm đối với cô thay thì cô sẽ trầm luân mà yêu anh. Như vậy cậu sẽ không còn cơ hội .

Trong khi ba người trầm tư vào suy nghĩ của mình thì Hạ Noãn đang nói chuyện với một người con trai. Ánh mắt của nàng ta nhìn người thiếu niên đó là ánh mắt si mê.

Buổi tiệc cuối cùng kết thúc. Ân Chương ngỏ lời muốn đưa cô về, chưa để cô từ chối thì đã có một giọng nói thay cô làm điều đó”:

– Không cần phiền như vậy đâu. Nhà tôi với Tương Hoan gần nhau, để tôi đưa cậu ấy về là được rồi.

Không hiểu sao Tương Hoan cảm thấy có luồng sát khí đâu đây. Nhưng Bạch Tư Phàm nói đúng, cô không thể làm phiền cậu được.

– Tư Phàm nói đúng đấy. Tớ về cùng với cậu ấy là được rồi. Trời cũng tối rồi cậu nên về sớm thì hơn.

Ân Chương sau khi nghe xong mặt mày ủ rũ, vẫy tay tạm biệt cô rồi đi về.

Trên đường đi, không gian im ắng. Tiếng gió thổi xào xạc, ánh mắt của Tương Hoan nhìn vào khoảng không vô định. Bạch Tư Phàm nhìn cô, rồi lên tiếng:

– Tương Hoan, cậu thích Ân Chương à?