Phong Sát – Chương 20 – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 2 năm trước

Phong Sát - Chương 20

Lãnh Phong lại vùi đầu vào tạo thêm thuốc, Vân Kiều cùng Phù Dung hàn huyên cũng như quan sát, chờ đợi qua 7 ngày.

Từ hơn vạn người mà chỉ có hơn trăm người có thể vượt qua…

Phù Dung cũng hơi bất ngờ, nghi ngờ về khả năng cũng như binh lính của mình.

Hơn trăm người kia lại giống như lột xác, so với những người khác mang thêm 1 tầng áp bức, nguy hiểm, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Bọn họ vậy mà đều đột phá Nhân cảnh !

Những người không thông qua cũng mạnh thêm phần nào.

Lãnh Phong vừa vặn ra ngoài.

– Phu quân !

Vân Kiều gọi lớn.

Lãnh Phong nhìn về phía các nàng, nơi 107 người đứng chờ sẵn dưới mưa tuyết.

Mưa tuyết, bọn họ quen rồi , lại thêm đột phá khiến ai nấy đều kinh hỉ.

Lãnh Phong nhìn hơn trăm người, gật gù.

– Cũng được !!!

Phù Dung hơi nhíu mày, không biết yêu cầu của hắn cao cỡ nào.

– Quận chúa, ta ‘ mượn ‘ chỗ người này, tất nhiên cũng không để quận chúa chịu thiệt, chỗ đan dược còn lại này cũng đủ để người bồi dưỡng…

Lãnh Phong đưa cho nàng nhẫn trữ vật.

– Không cần đâu, nếu hai người chịu tới chỗ ta cũng là vinh dự lắm rồi…

Lãnh Phong lắc đầu, biết 2 người các nàng tỷ muội tình thâm, nhưng vẫn có ngày dùng tới chỗ dược này… hắn nháy mắt ra hiệu cho tiểu nương tử nhà mình thuyết phục Phù Dung.

Cò cưa một hồi, Phù Dung mới chịu nhận lấy đan dược.

Hai người được Phù Dung tiễn biệt 1 đoạn đường…

– Vân Kiều, nàng trở về trước, kiểm tra lại mọi thứ đi, cũng kiếm nhiều dược tài một chút!

– Vậy chàng …

– Đừng lo…còn một số chuyện phải làm…

Vân Kiều nhìn hắn, rướn người, hôn lấy hắn 1 cái rồi quay người bỏ chạy trước sự chứng kiến của hơn trăm người.

Lãnh Phong ho khan…

Đám người đang hí hửng bản tán nghiêm chỉnh trở lại.

– Các ngươi là những người tốt nhất được lựa chọn, ta sẽ đưa các ngươi ra chiến trường! Ai cảm thấy sợ hãi thì có thể bước ra !!!

Lãnh Phong nhẹ nhàng nói, nhưng không hề có một ai đứng ra. Cũng phải thôi, bọn họ chấp nhận khổ luyện ở nơi này, chín phần mười muốn ra chiến trường lập công !

– Tốt !!!

Lãnh Phong gật gù.

Hắn nói tiếp :” Ta chỉ cần sự trung thành, không cần phế thải, cần sự hi sinh chứ không phải sự ngu ngốc, cần tinh thần đồng đội chứ không phải kẻ vô dụng tỏ ra hữu ích! Và chắc chắn 1 điều, các ngươi có vinh quang, có phú quý ! Đó là điều không thể thiếu ! Nhưng các ngươi cũng phải trả giá cho nó, cũng phải xem biểu hiện của các ngươi ! Trong vòng 7 ngày, chạy bộ trở về nơi tập kết ở Dương Thành !!! Nhất định phải sống sót !!!

Lãnh Phong bắt đầu chạy.

Bọn họ nhìn nhau, rồi cũng bắt đầu.

Cứ nghĩ hắn chỉ ‘ làm mẫu ‘ nhưng ai ngờ được, Lãnh Phong thực sự ‘ trâu chó ‘ ,thực lực chứng minh, người chỉ huy này có thể tin tưởng được !!!

Lãnh Phong chậm rãi đi về phía cổng thành lớn trước mắt, trên đó có nữ nhân luôn nhìn về phía này, không phải tiểu công chúa của hắn thì ai khác vào đây.

Linh lực vận chuyển, Lãnh Phong nhún người bật lên tới tường thành, đứng trước mặt Vân Kiều.

Nàng ôm lấy hắn, không nói gì.

Phía sau Lãnh Phong, hơn trăm người thương tích nặng nhẹ dìu dắt nhau đi tới.

Thành quả của Lãnh Phong cả, chủ trực bọn họ vừa chợp mắt liền lùa bầy yêu thú tới, để bọn họ chật vật chống đỡ.

Ngày đầu tiên chính là trọng thương, nhưng sang ngày thứ 2, thứ 3 đã biết phối hợp đoàn đội, kết hợp công thủ ,giảm đi thương thế rất nhiều, nhưng cảm giác bị ‘ đánh úp ‘ liên tục cũng không thoải mái gì.

– Nghỉ ngơi đi !

– Rõ ! Thưa Ngài !!!

Bọn họ tuy thương thế là vậy, nhưng vừa nhận lệnh liền nghiêm chỉnh, mặt lạnh như không.

Lãnh Phong không quên ném cho bọn họ đan dược .

Lão hoàng đế nhìn bàn cờ của mình cùng Bạch Vương lại thở dài.

– Lão đệ…ta làm thế này đúng hay sai đây…

– Azzz, chúng ta già rồi… không phải lúc nào cũng có thể luôn bảo hộ nó, để tự trưởng thành thôi…cũng mong nha đầu có thể gặp lại tẩu tử…

– Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa rồi… Lão đệ…nha đầu này…vẫn là nhờ vào đệ rồi…

Lão hoàng đế tiều tụy đi rất nhiều,thoáng chốc, khuôn mặt già nua, mái tóc bạc phơ như mất đi sức sống.

– Lão ca….lên đường….bình an…

Bạch Vương nhìn lão hoàng đế rời đi, không kìm nổi 2 hàng nước mắt.

2 người huynh đệ vào sinh ra tử từ trẻ đến già, Bạch Vương tự chưa từng thắng lão huynh của mình về cái gì , song cũng không lo nghĩ gì, tiêu diêu tự tại mà sống, nhưng lão huynh thì không được như vậy…

Sống lâu hơn ? Thắng được 1 lần ! Nhưng không còn ý nghĩa gì nữa rồi …

Vân Kiều cùng Lãnh Phong hành quân lên đường.1 điều khiến hắn bất ngờ chính là việc tới Đông Hầu cần đi qua Bạch Hạc ,Vạn Kiếp , Yên Tử , Tây Cương tứ quốc nhưng đều rất thuận lợi.

Làm gì có chuyện vừa bằng mặt vừa bằng lòng, nhất là chuyện đầy nguy cơ như này.

Trừ hơn trăm người mới lấy được kia, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng vào chỗ tinh binh dưới trướng của mình.

Đột nhiên có chuyện như thế này, dù đã có chuẩn bị cũng khiến hắn không thật an tâm.

Nỗi bất an ngày càng lớn trong lòng khiến hắn có chút khó chịu, như có người luôn rình rập.

Lãnh Phong bừng tỉnh, cảm giác có gì đó không đúng. Trong không khí tràn ngập mê hương,hắn vội nuốt xuống giải dược, khẽ lay Vân Kiều .

– Phu quân…

Lãnh Phong ra hiệu nhỏ tiếng, nàng khẽ gật đầu.

Đến lúc này rồi, hắn lấy ra 2 cái hình nhân thế mạng, truyền vào linh lực, đặt nó nằm xuống thay thế vị trí 2 người.

Bên ngoài yên ắng lạ thường, Lãnh Phong càng cảm thấy nguy hiểm.

Khoác lên tấm áo choàng đen , Lãnh Phong lập tức bế lấy Vân Kiều bỏ chạy điên cuồng, kết hợp cả với linh lực nơi tim toàn lực chạy.

Sau 1 hồi, cảm nhận rung động dưới chân, Lãnh Phong mới quay người lại nhìn, không khỏi chửi 1 câu : ” Con mẹ nó !!!”

Cảnh tượng trước mắt hắn như 1 vụ nổ bom nguyên tử phát sáng . Cây nấm khổng lồ cuồn cuộn kéo lên mấy tầng trời.

Lãnh Phong hít khí lạnh, cũng may mà bỏ chạy thục mạng ah.

Vân Kiều thẫn thờ, nàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Mọi thứ xảy đến quá đỗi bất ngờ, chỉ chậm 1 chút, nàng chính là tan thành ngàn mảnh bên trong đó ah !

– Bọn chúng…muốn mưu sát chúng ta ah…

Vân Kiều vẫn thẫn thờ, hai tai ong ong.

2 người ra ngoài đã bị như vậy, liệu phụ hoàng của nàng làm sao ?

Lãnh Phong nhìn cảnh hủy diệt trước mắt ngẫm nghĩ.

Lão hoàng đế đối với Vân Kiều không hề thù ghét, đối với hắn cũng không nặng không nhẹ, không có khả năng là do lão…nhưng lão còn 7 con trai đây…cũng còn 1 lão Bạch Vương nữa…

Nhưng lão đầu kia vẫn để 2 người tới cái nơi ‘ hỗn loạn ‘ này, còn có ý gì.

Vân Kiều khụy xuống làm hắn lo lắng.

Nàng thẫn thờ nhìn hắn, nước mắt trực trào, trong tay là 2 hồn ngọc lục bảo, 1 viên đã vỡ nát.

Vân Kiều khóc như mưa, nàng nấc nghẹn từng hồi, còn gọi tên lão hoàng đế.

” Chẳng lẽ,…lão đi rồi…”

Lãnh Phong thở dài, ôm lấy thân thể run run bần bật của Vân Kiều, an ủi nàng.

Thế sự vô thường , nay gặp mai đã biệt ly khiến người không khỏi thương xót…