Quỷ Long Thần Vương – Chương 36 HOÀNG CHU LINH. – Botruyen
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 2 năm trước

Quỷ Long Thần Vương - Chương 36 HOÀNG CHU LINH.

Trường Phái Thần Phong.
Không cần biết ngươi là hậu nhân thời đại nào, chủng tộc nào nhưng có được huy hiệu này thì chắc chăn ngươi không phải Thần Tộc và từ giây phút này trở đi ngươi chính là Trưỡng Phái Thần Phong đời thứ tám.
Thần Phong phái được sáng lập bởi vị sư tổ Tuyền Phong Thần, tồn tại tính đến thời điểm ta viết những dòng này, ngày 29 tháng 7 năm Thuận Thiên Nguyên Niên được hơn sáu vạn năm.
Chúng ta lấy Thổ, Thủy và Phong làm cơ sở chính cho con đường tu luyện riêng biệt với thế gian Không Nhẫn, Thủy Nhẫn và Lục Nhẫn.
Chúng ta ẩn mình trong bóng râm của thế giới, âm thầm tu luyện và sống với cương lĩnh bảo vệ kẻ yếu hèn, chống cường quyền, cứu giúp sinh linh.
Hiện tại nhiệm vụ của Thần Phong Phái là phò tá hoàng đế Lê Long Đỉnh chống lại sự bành trướng của Thần Tộc.
Thần Tộc, một chủng tộc bí ẩn và rất mạnh mẽ với mưu đồ thống trị thế giới đã ra tay tàn sát hơn một nữa sinh linh tinh cầu, nhiều chủng tộc đã bị diệt chủng trong tay bọn chúng. Mục tiêu bọn chúng chính là biến các chủng tộc khác thành nô lệ cho chúng.
Hoàng đế Lê Long Đĩnh đã bại trận vào hai năm trước, không rõ sống chết. Các vị thần đế đi theo hoàng đế có kẻ bại trận, có kẻ mất tích, cũng có kẻ bị công khai hành hình.
Khi ngươi đọc được những dòng này có lẽ cái tên Trường Phái Thần Phong đã biến mất. Hoặc nếu cái tên này vẫn còn xuất hiện thì sẽ rất tồi tệ.
Kẻ thắng có quyền viết nên lịch sử, trong sử sách của bọn chúng có lẽ chúng ta là một tổ chức tà ác chống lại sự sống trên tinh cầu này.
Huy hiệu ngươi đang cầm chính là toàn bộ bí kỹ và công nghệ mà chúng ta đã sáng tạo trong sáu vạn năm qua. Sinh mệnh có thể bị hủy diệt nhưng tri thức phải được truyền thừa và phát huy cho thế hệ sau.
Ta không yêu cầu ngươi phải đối kháng với Thần Tộc. Chỉ xin ngươi hãy sống thật tốt và hãy phát huy sức mạnh cũng như tinh thần của Thần Phong Phái, sống đúng với cương lĩnh truyền đời của Thần Phong Phái.
Bảo vệ sinh linh, bảo vệ kẻ yếu hèn, chống lại bất công cường quyền.
Người của Thần Phong phái luôn là những chiến sĩ đầy nhiệt huyết, sợ hãi không tồn tại ở chúng ta.
Người đời không biết
Thế gian chẳng hay
Chuyển hóa ảnh tàng
Chống lại tà gian.
Trưỡng phái đời thứ bảy Thần Phong Phái Tạo Du kính bút.
“Gì lãng nhách vậy ?” Lê Tư Thành đọc hết bức thư trên gương cũng là lúc nó trở lại hình ảnh bình thường.
“Đưa bí kỹ với công nghệ mà không nói cách mở ra xem là sao má ?” Hắn nhìn xuống huy hiệu, nó chẳng có thêm cái chữ gì.
Khắp căn phòng này không còn thứ gì nữa.
“Sắp hết thời gian rồi, nhanh chóng trở lại thông đạo. Mày tạch tao không chịu trách nhiệm đâu.” Hệ thống la lớn.
“Cái đệch, làm quần què gì cũng có kết quả là tạch vậy.” Hắn nhét lại huy hiệu vào túi quần rồi co giò chạy vào thông đạo, cơ thể của hắn đang dần trở nên trong suốt.
Sau một lúc hắn trở lại tầng mười của tháp, thông đạo đang dần đóng lại chẳng mấy chốc nó trở thành bức tường như lúc trước.
“Cho tao ra ngoài.” Hắn thở hổn hển.
Mở mắt tỉnh dậy, hắn đang trong căn phòng làm việc của mình, chỉ mỗi hắn.
Đặt toàn bộ những vật phẩm của lần đầu vượt tháp, cả những chiếc hộp đựng vật phẩm cũng bị hắn lấy về.
“Mày có thông tin gì về Trường Phái Thần Phong không hả ?” Hắn nhìn chằm chằm vào huy hiệu trên bàn.
“Muốn tao nói như nào ?” Hệ thống hỏi lại.
“Những gì được ghi chép lại.”
“Ok. Chúng là tổ chức khủng bố, đã bị Thái Tổ Hoàng Đế Thần Tộc quét dọn 20 vạn năm trước.”
“Chỉ nhiêu đó thôi sao ?”
“Đúng vậy chỉ có nhiêu đó.”
“Được rồi thế còn Lê Long Đỉnh ?”
“Tộc trưỡng Quỷ Tộc đầu tiên, một kẻ mang danh hiệu Sát Thần bị Thái Tổ Hoàng Đế Thần Tộc đánh bại 20 vạn năm trước.”
“Thần Tộc ?”
“Chủng tộc bí ẩn xuất hiện vào khoảng 20 vạn năm trước, dường như nơi phát tích của họ là Hồ Động Đình. Họ thống nhất toàn bộ tinh cầu lập ra Xích Quỷ Đế Quốc trãi qua 9 đời hoàng đế với 20 vạn năm trị vì. 4000 năm trước bị liên quân tứ tộc dấy quân lật đổ. Từ đó Xích Quỷ Đế Quốc bị phân chia thành 4 đại lục như hiện tại.”
“Hiện giờ Thần Tộc còn tồn tại không ?”
“Rất ít và họ phải trốn chạy khắp nơi bởi vì bốn đế quốc liệt bọn họ vào tội phạm hàng đầu.”
“Vừa rồi mày nhắc Sát Thần là sao ?”
“Triều đại với những tên khủng bố, đã diệt hơn một nữa sinh linh trên tinh cầu này.”
“Và bọn chúng bị Thần Tộc tiêu diệt ?”
“Đúng vậy, đó chính là những gì đã ghi trong lịch sử tinh cầu.”
“Đổ tội cho nhau à. Để xem, Thần Tộc được ghi chép là xuất hiện vào 20 vạn năm trước, vừa xuất hiện cái thống nhất tinh cầu lập ra Xích Quỷ thống trị tinh cầu này trong 20 vạn năm, 4000 năm trước mới bị lật đổ. Thú vị ghê ha.” Hắn gõ tay lên mặt bàn suy nghĩ.
“Có những việc thích hợp để lắng xuống đáy biển hơn là kéo lên ánh sáng. Lịch sử là quá khứ thì cứ để nó ngủ yên, tao sẽ viết lên một trang sử mới hoành tá tràng hơn tại tinh cầu này.” Hắn vươn vai.
“Mày biết cách khai thác thông tin từ trong cái huy hiệu này không ?” Hắn cầm huy hiệu lên quan sát.
“Không.”
“Thế còn cái tấm da này là gì ?” Hắn chỉ vào tấm da.
“Tao cũng không hề có thông tin của tấm da này, nhìn nó quen quen nhưng không phải thứ được đề cập đến trong kho tư liệu.”
“Tính ra nó là hàng của mày luôn á.”
“Tháp Thí Luyện được tạo ra trước cả tao nha thằng kia. Làm sao tao biết trong đó có cái gì.”
Hắn thử viết gì đó lên tấm da và bất ngờ thay những thứ hắn viết đều biến mất, tấm da vẫn như cũ…
“Này vui nà, không thứ gì để lại dấu tích trên nó.” Hắn dùng ngọn lửa nhỏ đốt nhưng không ăn thua, thậm chí làm nó nóng lên cũng không được.
“Để tao nhớ xem, thứ này hình như là nó phải không ta ? Chờ chút tao đi lục lại thông tin Bán Thần Bảo đây.”
“Bán Thần Bảo à ?” Hắn tròn mắt.
Điện thoại cũng vừa lúc rung chuông, là Tuệ Nghi.
“Em yêu, khỏe rồi sao ?”
“Ngươi đang ở đâu ?” Đáp lại hắn là giọng nói đầy chua chát của cô nàng.
“À à anh đang ở một nơi bí mật tu luyện, rất an toàn.” Hắn sợ xanh mật, giờ chưa phải lúc về hắn còn chưa làm cho cô nàng cây roi đã thiết kế.
“Khi nào về ?” Cô nàng nghiến răng.
“Trước giờ thi đấu anh sẽ đến sân tìm mọi người. Em nghĩ ngơi cho tốt nhé, ngày anh vượt qua thằng Dư không còn xa đâu.” Hắn lấy hết can đảm thốt ra câu nói này.
“Liệu hồn.” Bỏ lại chỉ hai từ, cô nàng cúp máy cái rụp.
“Tốt nhất là mình phải nhanh chóng làm cái roi cho nàng, không thì chắc chết.” Hắn thở dài vò đầu bức tóc.
“Tìm xong chưa thằng kia ?” Hắn gọi hệ thống.
“Không phải nó.” Hệ thống thở dài.
“Mày có thông tin của Bán Thần Bảo mà không cho tao tham khảo nha.”
“Trình đéo gì mà đòi biết tới chúng nó.” Hệ thống chữi lại.
“Tao là chủ mày đó.” Hắn tức giận đập bàn.
Đột nhiên trên tấm da xuất hiện những cổ tự như có ai đó đang chính tay viết lên nó từng nét chữ…
“Là cái huy hiệu.” Tư Thành nhanh chóng phát hiện nguyên nhân, cái huy hiệu đang nằm trên tấm da.
Lấy cái huy hiệu ra thì tấm da lại trở về như cũ, đặt vào thì những ký tự đó lại xuất hiện. Hắn lấy một quyển sách đặt lên tấm da, bất ngờ thay trên tấm da xuất hiện những ký tự nội dung chính là những gì được viết trong cuốn sách.
“Giờ thì tao biết công dụng thứ này rồi nha.” Hắn mĩm cười đắc ý…


Nghĩa trang Trà Lân Thành.
Cô gái với váy trắng thuần khiết, tay cầm ô trắng đứng trước những ngôi mộ vô danh, trên mộ có đặt một bó hoa ly trắng.
Một bóng người từ xa đi lại.
Hắn là một thanh niên gương mặt bình thường nếu không muốn nói là tầm thường, áo khoác đen che đi cơ thể gầy gò, trên tay hắn cầm một đóa hoa ly trắng.
“Lâu rồi không gặp.” Gã thanh niên cất lời, hắn đặt đóa hoa lên ngôi mộ vô danh.
“Ngươi đã thay đổi.” Vũ Ngọc Anh đáp lời.
“Tuyết đã tan.” Hắn nhìn thẳng vào ngôi mộ đáp lời cô nàng.
“Bình minh đã xua tan màn đêm.” Cô nàng đáp lời.
“Thế gian này hiểu ta chỉ có Tuyết của trước kia và Vũ Ngọc Anh của hiện tại.”
“Vật đó ngươi vẫn phải lấy sao ?”
“Tất nhiên. Mặc dù Vũ Kiệt đã không còn nhưng ta vẫn muốn làm đấy.” Gã gật đầu.
“Nếu có một kẻ còn xuất sắc hơn Vũ Kiệt xuất hiện thì ngươi tính sao ?”
“Giao thứ đó cho hắn và…”
“Bắt cóc hắn.” Ngọc Anh tiếp lời hắn.
Gã thanh niên nhẹ gật đầu.
“Hắn tên gì ?”
“Thánh Sư Lê Tư Thành, 20 tuổi.”
“Hình như thằng này có tên trong danh sách của Nguyệt.”
“Ngươi tự lo hắn đi, tuy hắn không mạnh nhưng trí tuệ có lẽ vượt cả ngươi.”
“Được ! Ta sẽ nhẹ tay với hắn. Ta đã trao đổi với chủ nhân,vừa tìm ra cách mang Tuyết trở lại.”
“Không cần đâu. Ta thích hiện tại hơn.” Cô nàng kẽ đỏ mặt.
“Cô làm cho ta hứng thú với thằng đó rồi đấy nha.” Ánh mắt, gương mặt nàng không thoát khỏi đôi mắt của hắn.
“Đổi kế hoạch không ?”
“Không cần, cứ theo kế hoạch tác chiến cũ mà làm. Phong, Hoa và Nguyệt vẫn sẽ làm một vố lớn. Còn ta sẽ tự có kế hoạch riêng.”
“Nhẹ tay với hắn.” Ngọc Anh quay gót rời đi.
“Lê Tư Thành, tao không biết mày là ai nhưng mày đúng là ân nhân của tao. Tuyết đã chết rồi hiện tại chỉ có Vũ Ngọc Anh.” Hắn ngước đầu cười tươi, gánh nặng tâm lý năm xưa đã được dở bỏ.
Đột nhiên hắn quỳ gối xuống đối diện với ngôi mộ, dập đầu sát đất.
“Thập Lục Dạ ta sẽ hoàn tất công trình mà năm xưa ngươi dang dở.”


“Bao giờ anh mới dạy em Thủy Luyện ?” Cao Thanh Quyên cất lời.
Cô nàng và Tích Quang ngắm trăng hóng gió biển.
“Sau khi em kết thúc thi đấu, anh sẽ đặc huấn cho em Thủy Luyện, khác với Hỏa Luyện, nó cần rất nhiều thời gian để cảm ngộ sinh mệnh.” Tích Quang đáp lời.
“Cảm ngộ sinh mệnh ?”
“Quên mất, em tu luyện Huyền Thiên Bảo Lục nên chắc không cần quá lâu như anh.”
“Em mới tới tầng thứ ba, hiện tại vẫn còn chưa tìm ra chân lý của Thể.” Cô nàng rầu rĩ.
“Nhưng em tìm ra chữ Tâm cho bản thân rất nhanh, cảm ngộ với thế giới quan của em vượt xa tất cả, con đường tu luyện của em có thể nói là tươi sáng nhất.
“Theo anh nhớ thì đến tầng thứ năm em hoàn toàn có thể hình thành Thần Cách đột phá Thần Giai.”
“Anh từng quên đứa nào tu luyện Huyền Thiên Lục Bảo rồi hở, sao mà anh rành quá vậy ?”
“Huệ Túc Tiên Vương Hoàng Chu Linh. Cô ấy còn sở hữu cả sinh mệnh lực.”
Sinh mệnh lực là một trong những năng lực phi nguyên tố hiếm hoi nhất tinh cầu. Những năng lực phi nguyên tố tồn tại ở cả hai dạng linh lực hoặc ma pháp lực.
“Sở hữu sinh mệnh lực, là Tiên Vương, nhưng vẫn bị Trần Thủ Độ ra tay giết hại.” Cô nàng ngẫm nghĩ.
“Giết chết cô ta ? Ha ha ha.” Tích Quan cười lớn.
“Em nói sai gì sao ?” Cô nàng thắc mắc.
“Tất nhiên là sai, sai nặng lắm.”
Cao Thanh Quyên lặng yên lắng nghe, điều này liên quan đến Đăng Dung.
“Không ai ! Không một ai đủ khả năng giết chết cô ta. Kể cả anh và thằng rồng nghiêm túc kia cũng không thể. Hiện tại cô ta đang sống rất tốt là đằng khác.”
“Vậy tại sao có thông tin Trần Thủ Độ đã giết cô ta ? Hơn nữa hắn còn đảo chính diệt sạch hoàng gia Tiên Tộc ?”
“Em còn biết gì nữa ?”
“Cựu hoàng đế Tiên Tộc là cháu cô ta, nếu cô ta còn sống thì Trần Thủ Độ sao dám làm càng cơ chứ, quyền lực của cô ta ở Bắc Hà Đại Lục là lớn nhất cơ mà ?”
“Em nói đúng quyền lực của cô ta ở Bắc Hà là lớn nhất, trước đây là vậy bây giờ cùng vậy.
“Anh hỏi em, nếu Trần Thủ Độ và Hoàng Chu Linh là một thì sao ?” Tích Quang trong ánh mắt có một tia khác lạ.
Yên lặng…
Cao Thành Quyên không thể thốt nên lời trước câu hỏi của Tích Quang.
“Cô ta làm vậy để chi ? Cô ta có mọi thứ ở Bắc Hà cơ mà ? Nếu thật như vậy thì chính tay cô ta đã hạ sát cả con cháu thân nhân cô ta.” Cô nàng khó khăn cất lời.
“Đúng ! Cô ta có mọi thứ ở Bắc Hà, một trong Tứ Hoàng quyền lực sau khi Xích Quỷ bị lật đổ.”
“Nhưng đó chỉ là ở Bắc Hà thôi, mục tiêu cô ta chính là cả tinh cầu này.”
“Con cháu, thân nhân ? Hoàng Chu Linh là trẻ mồ côi và cô ta vẫn còn là trinh nữ.”
“Nếu cô ta vẫn còn ham muốn quyền lực thì mãi mãi vẫn là một cô gái trinh nguyên.”
Cô nàng há hốc mồm.
Mồ côi ? Trinh nữ ?
Vẩy chẳng phải cái hoàng tộc kia chẳng liên hệ gì với cô ta sao ?
Tích Quang thở dài một hơi.
“Năm xưa, nữ hoàng bệ hạ đã từng nói trong số bốn kẻ bọn anh, Hoàng Chu Linh là kẻ nguy hiểm nhất.” Những lời nói của Chiêu Thánh Nữ Hoàng được hắn ghi nhớ.
“Sức mạnh, trí tuệ, tham vọng, kiên cường, ý chí sắt thép, bí ẩn và cả sắc đẹp. Tất cả hội tụ tạo nên một Hoàng Chu Linh thâm sâu khó lường.” Tích Quang lại thở ra một hơi dài, ngữa đầu ra bãi cát biển.
Hoàng Chu Linh mà hắn biết, hắn yêu, ngày nhớ đêm đợi đã chết vào 4000 năm trước. Hoàng Chu Linh của hiện tại là kẻ địch của hắn, chỉ đơn giản là địch thủ.
“Hành trình trả thù của Đăng Dung gian nan hơn gấp bội, đối thủ của hắn quá khác biệt.” Cao Thanh Quyên vãn chưa thể tiếp nhận thông tin mà Tích Quang cung cấp.
“Bầu trời của thế giới này cũng đẹp quá ha.” Cao Thanh Quyên ngã người vào lòng nam nhân.
“Em lại nhớ nhà ?” Hắn ôm chầm lấy cô nàng, ngữi hương thơm trên cổ nàng.
“Chút chút. Ba năm đến hành tinh này không biết ba mẹ ở nhà ra sao ? Không biết khi em trở lại nơi đó, họ có còn không ?” nàng ngước nhìn bầu trời đầy sao mà rơm rớm nước mắt.
Nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ nhóm bạn trên ghế nhà trường, nhớ thị trấn ven biển những sớm mai kéo lưới,…
“Có lẽ nơi đây mới chính là thế giới thuộc về em.” Tích Quang ôm chặt nàng, người con gái này là nữ hoàng của hắn, nàng quan trọng hơn tất cả.
“Anh này ! Ngày mai em muốn đến Giả Kim Hội sắm ít đồ, đi cùng em nha.”
“Anh có quyền từ chối hả ?”
“Ông mới vừa mất đi quyền từ chối.” cô nàng đanh đá nhéo mạnh vào thằng em hắn.
“Ay…” Hắn rên lên sướng khoái.
“Nghe đứa nào bảo cho tui ăn chay cả tuần cơ mà.” Tay hắn tìm đến đôi gò bồng.
“Anh không có quyền lựa chọn.” Cô nàng sục càng mãnh liệt, dâm tình bừng cháy.
Bốn cánh môi lại tìm về với nhau…
Đôi tay nam nhân giúp nàng cỡi bỏ trói buộc thường nhật…
Không gian bãi biển xung quanh được một vị bán thần phong tỏa…
Sóng vỗ rì rào, hương biển mặn nồng, ngọn gió thôi lưu chuyển…
Một đêm say tình si…