Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất – Chương 115 Lời cuối – Botruyen

Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 115 Lời cuối

Editor: Đông Vân Triều

Lần trước tôi viết lời cuối sách là vào cuối năm 2008.

Lúc ấy đang học lớp Mười một, nguyện vọng lớn nhất là xuất bản được một quyển sách, có thể đặt tựa đề là: “Sách nói lên tình cảm chân thành của tôi gửi tới XX”. Nội dung sách là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là nhất định phải có một cái tên kêu như thế. Sau đó tôi sẽ mời người con gái trong lòng mình làm bài tựa, còn tôi có thể viết những dòng tỏ tình ở phía sau.

Đó là câu chuyện dài đầu tiên tôi viết, viết cực kém, mấy bận định từ bỏ rồi, khổ không thể tả, nếu không phải vì bản hợp đồng giấy trắng mực đen song phương đã ký thì căn bản sẽ truyện không hẹn ngày hoàn thành.

Giao bản thảo xong, bèn có cảm giác tan nát cõi lòng, hận không thể gào khóc.

Bởi vì thật sự là viết quá kém.

Nếu bạn hỏi viết kém có thể là rắc rối lớn tới mức nào, tôi có thể trả lời: tôi móc tim móc phổi, dùng những cảm xúc chân thực nhất để trao cho từng nhân vật trong truyện sinh mạng của riêng họ, nhưng tôi viết khó coi quá, không có cách nào để khiến người đọc thích bọn họ. Vẽ cũng khó coi, bị chửi bới tương đương với viết. Cảm giác đặc biệt đặc biệt có lỗi với bọn họ.

Về sau tôi một mực cố gắng viết một “câu chuyện tốt”.

Nhưng “tốt” là một khái niệm rất mơ hồ, lúc đó tôi cho rằng, “tốt” là ưu tú, là thành thục, có nội hàm, suy nghĩ sâu xa, cần phải được nghiền ngẫm nhiều lần.

Từ đó trên giá sách của tôi luôn chất đầy những điển tịch thâm ảo khó hiểu, từ « thái bình rộng ký » lật đến « dậu dương tạp trở », nói về đồ cổ và các sự thật lịch sử, phóng sự thực tế, liều mạng tô son trát phấn để che đậy sự nông cạn của mình, trang điểm thành một mảnh cẩm tú.

Thành tựu: có, cảm giác thành tựu: cũng có. Nhưng lúc bản thân sáng tác, lại không vui vẻ lắm.

Cho nên mấy năm qua, ngoại trừ phải giao bản thảo, tôi hầu như sẽ không viết. Viết truyện đối với tôi mà nói là một việc rất nghiêm túc và nặng nề, vì muốn được thừa nhận cần sự nỗ lực to lớn không ngừng nghỉ. Chắc chỉ có ngày xưa, chỉ có những ngày từ cấp Hai đến cấp Ba tôi mới ngây ngô viết lách vui vẻ như vậy.
Chín năm để viết nên câu chuyện này.

Tất cả những tiếc nuối lúc trước, hiện tại tôi đã có năng lực thực hiện toàn bộ.

Thật may mắn đã gặp được bạn.

Trời ban ân sủng, nhận lấy không bỏ.

Thượng Hải, 15-11-2017

Thập Tự Khanh

———

Cảm giác của bạn editor lúc này là gì, là cuối cùng cũng dịch xong rồi:))). Thở phào nhẹ nhõm. Vậy câu chuyện về cậu chủ nhân vụng về và chàng ám vệ ngoan ngoãn cùng dàn diễn viên phụ siêu khủng, siêu đáng yêu đã chính thức khép lại tại đây! Xin cảm ơn cha đẻ của truyện và các bạn đọc gần xa đã luôn ủng hộ! BYE BYE và hẹn gặp lại ở các bộ truyện sau nhaa!

Đọc hết rồi nhớ đọc thêm lần nữa nhaa vì tôi sẽ BETA lại ó và dịch từ chương 1 – 11 thật đậm chất tôi, mong các cô đừng quên!!:)))

Hà Nội, 20-02-2020

Đông Vân Triều