Thầy Giáo Môn Văn – Chương 22 Đi mua quần áo – Botruyen

Thầy Giáo Môn Văn - Chương 22 Đi mua quần áo

“ Tấp bên phải đi anh, shop Rose.”

Giọng nói Băng Nguyệt bên cạnh vang lên.

Chiếc moto dừng lại ven đường, Vũ Phong xuống xe. Đi mua quần áo là để giải tỏa cho Băng Nguyệt nên hắn để cô tự chọn.

Rose là một shop thời trang lớn trong khu vực này, từ mặt tiền đến nội thất đều rất ok. Trước cửa có một bảo vệ trông coi khiến đẳng cấp của nơi này được nâng cao lên hẳn.

Sau khi tung chìa khóa cho bảo vệ .Đôi trai gái đẩy cửa bước vào, nhìn không khí choáng ngợp trong đây khiến cho Băng Nguyệt vô cùng ngạc nhiên làm cho cô quên đi nỗi sợ vừa rồi.

Gần 20 năm Băng Nguyệt luôn phải khắc khổ huấn luyện, sống trong sợ hãi. Nguyệt làm gì đã được đến những nơi sang trọng đến vậy. Rose chỉ là một shop cô chọn bừa để có thể nhanh chóng về nhà, nhưng không ngờ nó lại khác biệt đến vậy.

Vũ Phong nhìn xung quanh, chỉ thấy một vài khách hàng cũng đang lựa đồ với sự tư vấn nhiệt tình của nhân viên.

Hai người vừa tiến vào đã có một nữ nhân viên đón tiếp, tuy không phải quá xinh đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn. Khuôn mặt tươi cười khiến khách hàng có nhiều thiện cảm.

“ Em chào anh chị ạ! Anh chị có cần em giúp gì không? Rose là nơi chuyên cung cấp thời trang nữ uy tín đấy ạ!”

Cô nhân viên vui vẻ đón tiếp mà không hề để ý đến cách ăn mặc quái dị của Băng Nguyệt. Từ đó cho thấy nhân viên ở đây có cách ứng xử với khách hàng vô cùng chuyên nghiệp.

Vũ Phong vô cùng hài lòng, ai mà trả muốn được phục vụ chu đáo chứ.

“ Thế thì đúng thứ anh đang cần đây! Anh định mua quần áo với một số phụ kiện cho bạn gái nhưng chưa biết chọn gì, em có thể giới thiệu được không?”

Vũ Phong vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Băng Nguyệt khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Hắn vậy mà nhận mình là bạn gái trước người lạ mặt! Dù chưa biết sau này sẽ ra sao, nhưng Băng Nguyệt không hề hối hận mà còn vô cùng hạnh phúc khi đã chạy trốn khỏi Hắc Sát.

“ Vâng ạ! Anh chị theo em.”

Cô nhân viên vui mừng, càng quyết tâm giới thiệu thật hay và thuyết phục đôi nam nữ này mua thật nhiều hàng. Phải biết là khi một đôi đi mua đồ thì người con trai rất là ‘chịu’ chi để lấy le với bạn gái đấy.

“ Đây là chiếc váy được Louis Vuitton thiết kế vô cùng tinh xảo, rất hợp với người có thân hình mảnh khảnh như chị đây…”

Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu.

“ Đưa vào phòng thử đi.”

Vũ Phong vừa nhìn đã thấy ưng ý, nghĩ đến cảnh Băng Nguyệt mặc nó chắc sẽ vô cùng đẹp.

“ Vâng thưa quý khách.”

Gặp khách sộp rồi! Cô nhân viên sung sướng.

“ Còn đây là váy của DOLCE & GABBANA được shop nhập khẩu nên số lượng có hạn thôi ạ…”

Tiếp tục đi đến một chiếc váy khác, cô nhân viên nói.

Chỉ thấy chiếc váy có phần ngực sẻ sâu, kiểu nửa kín nửa hở như vậy là vô cùng khiêu khích. Không chỉ ngực, mà phần chân váy cũng được sẻ cao. Nếu ai mà có đôi chân thô chắc chắn sẽ không giám mặc. Nhưng đối với Băng Nguyệt lại không cần lo, tuy đùi cô săn chắc nhưng lại không hề quá khổ mà còn vô cùng mượt mà.

“ Cũng lấy nốt đi.”

Vũ Phong lười biếng nói, nhưng trong đầu lại nhĩ. ‘ Về nhà nhất định phải để Băng Nguyệt mặc để hắn xxx mới được hehe.’

Nữ nhân viên thì vô cùng sung sướng đấy, phải biết chiếc váy này hơn 20 triệu – tương đương với 1 nghìn đô. Vậy tính ra cô cũng được chiết khấu vài trăm, hôm nay thật là may mắn mà.

Nhân viên bán hàng tiếp tục giới thiệu.

Băng Nguyệt nhìn cái nào cũng vừa mắt nên Vũ Phong ra tay chọn hết.

Nhìn đống quần áo càng ngày càng nhiều, nữ nhân viên lại chẳng biết nói gì. Từ nãy đã mua gần hai chục bộ rồi, thế này tiền thưởng có mà bằng cả tháng lương của nàng ấy chứ.

Băng Nguyệt thì sung sướng, nàng biết hắn làm tất cả điều này là chỉ để nàng vui thôi đấy. Nhìn khuôn mặt góc cạnh lại khiến nàng càng cảm thấy yêu thương.

Cảnh bên này khiến mọi người chú ý.

Nhiều nhân viên thì tiếc nuối vì sao mình không phải người tư vấn cho cặp đôi Vũ Phong.

Nhiều phụ nữ thì so sánh Vũ Phong với người đàn ông bên cạch mình mà không khỏi bực bội. Thật là keo kiệt mà!

Nhiều gã đàn ông thấy ánh mắt coi thương thì biết chửi rủa Vũ Phong nghìn lần vạn lần.

Vũ Phong thì thờ ở, Băng Nguyệt là người đàn bà của hắn đấy. Vũ Phong hắn không tốt với nàng thì với ai.

Thấy đồ đã đủa nhiều, Băng Nguyệt tiến tới màn thay đồ ở góc tường. Nhân viên phục vuc thì cầm quần áo khệ nệ theo sau.

Nhìn Băng Nguyệt mà Vũ Phong tự nhiên nhớ ra điều gì đó.

Quay sang nói nhỏ với cô nhân viên bên cạnh, môi của vị Thầy giáo đáng kính nhếch lên đầy gian manh.

………..

Do Rose là cửa hàng lớn nên khu vực thay đồ cũng rất tốt. Tường sơn màu trắng đầy tinh tế, chiếc gương to bản với khung gỗ điêu khắc lạ mắt treo ở góc tường. Màn che được làm từ chất liệu thượng hạng, đầy bí ấn cũng không kém phần xa hoa.

Băng Nguyệt nhẹ nhàng cởi bộ đồ thùng thình ra khỏi người, mặc cho nói rơi xuống chân. Nàng nhìn cơ thể mình trong gương, ánh mắt không thể khỏi toát lên cảm giác tự hào.

Cơ thể hoàn mỹ của Băng Nguyệt như bức tượng điêu khắc hiện lên trong gương, giũa cặp vú kiêu kỳ là hai hạt nho vươn cao đầy kiêu hãnh. Nối tiếp bầu vú là vùng bụng phẳng phiu nổi bật một cái rốn nhỏ bé xinh xinh, dẫn đường xuống phần bụng dưới hơi nhô ra một chút, nhìn rất phụ nữ. Khép giữa hai chân nàng là một vùng tam giác nhẵn nhịu hiển lộ hai mép thịt đều hồng bên dưới. Băng Nguyệt vuốt nhẹ gò mu của mình, nhớ đến ánh mắt say mê của Vũ Phong lúc mới nhìn thấy, khiến nàng vừa bực mình, nhưng le lói một chút thích thú. Cơ thể tuyệt mỹ này của nàng chỉ một người có thể sở hữu mà thôi.

Nhớ lại cảm giác sáng nay khiến nàng không khỏi xao xuyến. Dù lúc phá thân có chút đau, nhưng không thể phủ nhận làm ‘chuyện đó’ làm Băng Nguyệt có chút thích thích.

Bàn tay ngọc ngà không tự chủ được vuốt ve hai mép thịt còn đỏ hỏn vì dư âm của cuộc đại chiến.

“ Ư…ư..ư…”

Nguyệt bắt đầu có cảm giác, người ta bảo ăn tủy mới biết vị ngon. Và nàng cũng vậy, sau khi đã chơi xong thì Băng Nguyệt đã biết làm tình là sướng thế nào. Giờ đây khi không còn hận Vũ Phong nữa, nàng càng nhớ lại cảm giác lúc ở bên hắn.

Nơi huyền bí của nàng ngứa ngáy khiến nàng, càng trà xát mạnh.

Dâm dịch bắt đầu tiết ra…

Đang định cho một ngón tay vào trong…

Bất chợt nàng dừng lại.

Nhìn mình trong gương mà nữ sát thủ đỏ cả mặt.

“ Tại sao nàng có thể dâm dục như vậy? Còn sờ chỗ đó khi thay quần áo chứ? Đúng rồi, tất cả là do tên Vũ Phong chết tiệt đó! Lần sau không cho hắn đụng vào nữa!”

Tự lấy lí do biện minh cho mình khiến Băng Nguyệt tốt hẳn lên, nàng không còn ngại ngùng nữa.

Băng Nguyệt nhìn đống quần áo mà mắt sáng lên, phụ nữ thì ai trả mê quần aó đẹp chứ. Sát thủ cũng không ngoại lệ.

Nhưng đang định thay thì nàng mới nhớ đến một vấn đề nan giải.

Nàng ngoài bộ đồ lót trên người thì không còn bộ nào cả. Toàn bộ đống quần áo to tướng cũng không có lấy một cái xilip hay áo ngực nào.

Điều đó không khỏi khiến Băng Nguyệt lẩm bẩm.

“ Đồ Vũ Phong chết bầm! Chọn đồ còn chọn thiếu….”

“ Ai bảo anh chọn thiếu! Không phải anh mang vào cho em đây à.”

Một giọng nói vang lên khiến Băng Nguyệt giật mình. Theo bản năng của con gái, Nguyệt vội túm lấy quần áo che lại bộ ngực phập phồng.

Nhìn ra phía cửa chỉ thấy một khuôn mặt góc cạnh, làn da xám nắng, nụ cười nham nhở đang thò đầu vào. Không phải Vũ Phong thì là ai!

“ Anh… anh vào đây làm gì? Ra ngoài đi!”

Băng Nguyệt mặt đỏ tía tai nói, may người đến là Vũ Phong đấy. Không cô đã kết liễu tính mạng kẻ nhìn trộm mình rồi.

“ Anh mang ‘bikini’ vào cho em mà.”

Vũ Phong tỏ ra vô tội, giơ lên chiếc túi màu đen không biết bên trong đựng thứ gì.

“ Thế thì anh để đấy rồi ở ngoài trờ đi.”

Thấy Vũ Phong quan tâm mình khiến Băng Nguyệt cũng không phát tiết nữa.

“ Vợ chồng với nhau, có phải chưa nhìn bao giờ đâu.”

Nói rồi Vũ Phong tiến lại sau lưng Băng Nguyệt mà ôm cô vào lòng. Con cu nóng hổi độn cao để biểu tình cạ mạnh vào cặp mông vểnh cao.

Thật sự là lúc mới nhìn Băng Nguyệt đã khiến cả người Thầy giáo nóng lên.

Thận hình hoàn mỹ trước lồi sau vểnh của cô được che hờ cứ lúc ẩn lúc hiện như khiêu tình làm hắn sắp bùng nổ rồi.

Nhìn ánh mắt đầy ham muốn của Vũ Phong khiến Băng Nguyệt…