Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 64 – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 2 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 64

Quyển 2. Chương 21:
“Ào… ào…”
Gió đêm âm u lạnh lẽo thổi qua, mang theo từng làn khí tức tàn tạ.
Thành quách, thôn xóm,… phụ cận Bích Thành hoàn toàn bị hủy diệt, địa hình tựa như bị cày qua một lần, mặt đất đảo ngược, tạo ra vài ngọn núi mới.
Chỉ có một phương Quân Doanh Trấn Bắc Quân và Bắc Cương Lĩnh to lớn hùng tráng là vẫn sừng sững đứng đó, có một phần cây cối cùng đất đá tổn hại, nhưng không ảnh hưởng đến sơn thể, Bắc Cương Lĩnh vẫn là một mảnh cây cối rậm rạp không bờ bến.
“Vút! Vút! Vút!”
Trong đêm tối, dưới ánh trăng soi sáng, từng bóng người lấy tốc độ cực nhanh lướt đi, xuyên qua từng thân cây to lớn, lại không hề gây ra bao nhiêu động tĩnh, nhiều nhất chỉ là một chút thanh âm sẽ gió nho nhỏ.
Nhìn từ trên không, Bắc Cương Lĩnh hoàn toàn là một mảnh yên tĩnh không minh, chỉ có cây cối xao động xào xạc trong đêm.

Trên không trung Bích Thành.
Phí Phùng Sinh hai tay chắp sau lưng, thần sắc lãnh đạm đứng trong hư không, Gương Đồng sau lưng y trôi nổi bất định, m Dương giao tán, loáng thoáng hiện lên, giống như mặt nước, Đạo Vận cổ xưa lan tỏa chung quanh.
Mặt gương lảo đảo sóng sánh, bên trên nổi lên gợn sóng lăn tăn, m Dương chi ý xoay quanh kết lại, tạo thành một m Dương Ngư Đồ.
Lấy m Dương Ngư Đồ làm tâm, một mảnh mây lành diễn hóa, trên là Thái Dương rực rỡ mông mông, dưới là biển rộng vô tận.
Trong biển có sinh linh chìm nổi, mặt nước lóng lánh như ngọc, phản chiếu một vầng Thái Dương vàng nhạt.
Đêm tối giao nhau, mặt trời lặn mặt trăng lên, Nguyệt quang mờ ảo, chung quanh là tinh thần óng ánh.
Mà giữa phương thế giới này, có một tòa Đạo Cung mở ảo.
Đào Tràng rộng lớn vô ngần, tiên bích ngọc thạch dựng nên 9 cột trụ lớn, chống đỡ cả tòa kiến trúc khổng lồ.
Tại nơi sâu trong Đạo Cung, trôi nổi một tòa Đạo Đài, giữa Đạo Đài khảm một mặt Gương Đồng cổ lão, m Dương nhị ý biến ảo khôn lường, ngày đêm giao hoán theo m Dương Ngư xoay chuyển.
Một phương thế giới chìm nổi, dần dần trùng điệp với Ngoại Giới, khí tức đại đạo ung dung, loáng thoáng có thể nghe được Đạo m vọng lại.
“Quả nhiên đã chứng thành Liên Đài, một phương thế giới dựng dục sinh linh, Đạo Cung dị tượng hiển hiện, cộng thêm Thần Binh m Dương Kinh, thiếp thân đương nhiên không phải đối thủ.” Nữ tử có chút ảo não che vầng trán, thần sắc phiền não làm người ta động lòng.
“Nhưng ta không nói là, chỉ có giáo ta.” Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
Không gian sau lưng hai người nổi lên gợn sóng, gợn sóng xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy vô sắc, bên trong ẩn ẩn chìm nổi một phương hỏa hải.
Trong hỏa hải cũng có một tòa Đạo Cung, 9 đại trụ chống lên một kiến trúc khổng lồ, cũng tỏa ra từng trận Đạo m lung lung.
Thế nhưng Đạo m này lại khiến người ta không tự chủ được nổi lên trận trận dục vọng nguyên thủy, cướp, giết, dâm… Đạo m bỏ qua khoảng cách truyền thẳng vào tâm linh sinh linh chung quanh, khơi lên dục vọng vô tận.
Nhưng Đạo m mông mông từ Đạo Cung của Phí Phùng Sinh lại rất tự nhiên mà nhẹ nhàng trung hòa, tự động áp chế Đạo m của Tả Hộ Sứ.
Lúc này, đám người Thái Chu Quân đã ngừng chiến, riêng phần mình quay về trận doanh.
Bốn người Lục Kinh Trì đứng sau lưng Phí Phùng Sinh một bước, ba người Thánh Hỏa giáo thì trôi nổi cạnh bên Tả Hộ Sứ.
Chỉ có bạch y nam tử vẫn y nguyên một thân một mình tại chỗ.
“Ồ!” Phí Phùng Sinh không mở miệng ồ lên một tiếng, ánh mắt bình thản nhìn sang Bắc Cương Lĩnh.
Nơi đó một mảnh thâm đen không sáng, gió đêm u u, cây côi xào xạc giao động.
“Vù! Vù!”
Năm thân ảnh chẳng biết từ khi nào đã tiếp cận Bích Thành, lúc này theo từng tiếng xé gió vang vọng, vút lên trời cao.
Năm người bốn nam một nữ, đều chỉ ăn mặc bố y thô ráp, thậm chí nữ tử duy nhất trong đó chỉ mặc một vòng váy lá quấn eo, lộ ra hai chân trắng trẻo thon dài.
Trong năm người, có một nam tử cao lớn đi trước nhất, tựa hồ là thủ lĩnh.
Nam tử này mày rậm mắt sáng, trên mặt có một vết sẹo chạy dài từ mắt đến tận cổ, như một con rết, khí chất hoang dã bạo ngược tỏa ra từ y.
“Phí tướng quân không ngờ đã bước qua một bước này, đúng là làm người ta bất ngờ!” Nam tử mặt sẹo dùng chất giọng to rõ cương thép lên tiếng.
“Thiên Cương tộc liên thủ với Thánh Hỏa giáo!” Lục Kinh Trì sắc mặt ngưng trọng nói.
Nếu chỉ là một Thánh Hỏa giáo bọn họ hoàn toàn có lòng tin đẩy lui, thế nhưng thêm vào thiếu tộc trưởng Thiên Cương tộc, thế cục lập tức biến thành cân bằng.
Trước đó Phí Phùng Sinh lấy cảnh giới nửa bước Liên Đài, phối hợp hới Thần Binh m Dương Kính và hộ thành đại trận, có thể thế lực ngang nhau với Thiên Hoành Cương, hiện tại bí mất chứng được Liên Đài, hiển nhiên có thể áp chế y.
Thế nhưng thêm vào một Tả Hộ Sứ Thánh Hỏa giáo không rõ sâu cạn, tình thế liền không còn là một bên áp đảo, mà trở thành thế cục ngang nhau.
Mà cùng với Thiên Hoành Cương xuất hiện, trong Bích Thành lập tức xuất hiện ba thân ảnh.
Một trong số đó là Vũ Lăng Khanh, phân lâu chủ Anh Hùng Lâu tại Bích Thành.
Hai người còn lại phân biệt là Bát Diệp bộ đầu Trần Sử Anh, là đại bộ đầu đứng đầu Thiên Tinh Giám Bích Thành và vạn dặm chung quanh, cùng với Hà Thực Tiên, Phó Bảo Chủ Thông Bảo Phường, một trong Tứ Bang!
Bát Diệp bộ đầu Trần Sử Anh phụ trách là Thiên Tinh Giám, không phải thủ thành quân, nếu cần cầu đến, tự nhiên sẽ có người đế mời, không cần phải tự mình đứng ra.
Về phần hai thế lực khác, nếu chỉ là Triều Đình cùng Thánh Hỏa giáo, Anh Hùng Lâu cùng Thông Bảo Phường có thể thản nhiên ngồi nhìn kỳ biến, thậm chí còn thoải mái nhìn xem hai bên tự tổn lẫn nhau nà cười thầm, bản thân thì dọn dẹp Thánh Hỏa giáo đồ trong thành đã đủ tỏ rõ thái độ với triều đình rồi.
Nhưng hiện tại thêm vào Dị Tộc Bắc Cương Lĩnh xuất hiện, thế cục liền biến hóa vi diệu, không chỉ là triều đình cùng giáo phái đại chiến, mà là Đại Càn cùng ngoại tộc khai chiến!
Thế lực Đại Càn lục đục nội bộ là chuyện không thể tránh khỏi, thậm chí phản loạn cũng không phải chưa từng có.
Chung quy vẫn là trên cùng một mảnh đất gần vạn năm chung sống, cuối cùng chỉ là trao đổi lợi ích.
Nhưng Dị Tộc từ bên ngoài chen vào, không chỉ là vấn đề chủng tộc xung đột, mà còn là lợi ích hạch tâm đã chia đều cần phải cắt ra.
Vậy nên từ trước đến nay, triều đình cùng tông phải giang hồ mới có thể thống nhất đối ngoại.
Lúc này Thánh Hỏa giáo hợp tác với Dị Tộc vây công đại thành biên cảnh Đại Càn, không chỉ là khai chiến với triều đình, mà còn khai chiến toàn bộ võ lâm!
Ba người vừa đến ai nấy sắc mặt nghiêm túc, Thánh Hỏa giáo đã làm đến mức này, hiện tại đã không cần nói thêm gì.
Hơn nữa dải lụa khổng lồ vắt ngang bầu trời này che đậy toàn bộ phương viên hơn vạn dặm, ngăn cách toàn bộ liên lạc với bên ngoài.
Phí Phùng Sinh tự động bay lên thật cao trên không trung, Tả Hộ Sứ cùng Thiên Hoành Cương cũng bất dộng tại chỗ.
Mảnh Thiên Địa này đã bị dải lụa kia phong bế hoàn toàn, Phí Phùng Sinh có thể cảm ứng được, đây ít nhất là Thần Binh cấp Lạc Kiều, không phải phút chốc có thể phá vỡ.
Má chỉ cần nhìn những võ giả Linh Đài giao thủ toàn lực là có thể biết được nếu cường giả Liên Đài giao thủ sẽ tạo thành phá hư ra sao.
Phí Phùng Sinh mặc dù không sợ hai người này liên thủ, nhưng nếu bọn họ thật sự ra tay, đoán chừng ngay cả hộ thành đại trận cũng không đỡ nổi.
Tại thời đại thượng cổ, Liên Đài, Thiên Thê và Ngoạn Kiều được gọi là Tiên Môn Tam Cảnh, là nấc thang ngăn cách Tiên Phàm!

Thiên Hoành Cương thân hình hùng vĩ cao lớn, y khẽ vẫy tay, một thanh Thần Phủ từ trong hư không bay ra, rơi vào bàn tay thô ráp.
Sau lưng Thiên Hoành Cương bắt đầu hiện lên một mảnh Thiên Địa nửa hư nửa thực, lờ mờ cùng Bắc Cương Lĩnh nửa dung hợp.
Trong đó cây cối suối nước, phi cầm tẩu thú, trời có Thái Dương rực rỡ, đất lành vạn dặm không bờ bến.
Một tòa Đạo Cung khổng lồ, tựa như tế đàn, tựa như Đạo Tràng, vững vàng định trụ một phương thế giới này!
Ba cường giả Liên Đài hình thành thế cân bằng, khí cơ từ nơi không minh giao hội, đối chọi lẫn nhau.
Ba phương thế giới trùng điệp tỏa ra áp lực to lớn, giống như muốn trùng điệp với Ngoại Giới.
“Ầm!”
Không biết là ai ra tay trước, võ giả Linh Đài bên dưới lập tức lao vào đối phương, hai bên trận doanh chia đôi mảnh trời, tạo thành phong vũ đầy trời, lôi điện hỏa ngục tràn lan!
Khí cơ khủng bố khiêu động Thiên Địa, khiến người trong thành đều cảm thấy toàn thân nặng nề, như bị ngâm trong biển cát, động một chút cũng khó.

Hai bên nhìn như chiến đến thiên băng địa liệt, ngàn dặm hóa thành phế tích, thế nhưng Bích Thành vẫn vững vàng như cũ.
Phí Phùng Sinh kéo đuôi mắt nhìn hai Tả Hộ Sứ cùng Thiên Hoành Cương, miệng không mở nói:
“Các ngươi không phá được hộ thành đại trận, hiện tại ta chỉ cần đợi đến khi triều đình tiếp viện là chắc thắng, tin tưởng, nơi đây bị phong cấm, Thánh Thượng chẳng mấy chốc sẽ phát hiện.”
Lời này hoàn toàn là sự thực, Hoàng Đế chính là nhất quốc cộng chủ, hơn nữa Đại Càn chính là nhân quốc to lớn nhất Cửu Hoang, có thể nói nơi đây chính là trung tâm Cửu Hoang, thiên địa chi tâm!
Có thể đại biểu cho cương thổ Nhân Tộc!
Vì vậy một khi trong địa vực của mình có dị động, Hoàng Đế Đại Càn đương nhiên có thể nắm bắt cực nhanh, phái người hàng lâm tiếp viện.
Thế nhưng, Tả Hộ Sứ vẫn một bộ không vội không nóng, nữ tử khẽ che miệng cười, thanh âm lanh lảnh dễ nghe:
“Hì hì hì, Phí tướng quân chắc chứ? Hộ thành đại trận mặc dù vững chắc, nhưng không phải không thể phá!”
“Ồ?” Phí Phùng Sinh hơi híp mắt, con ngươi khẽ chuyển, nhìn xuống cổng thành, nơi đó có một bóng người trắng bạch, khuôn mặt mơ hồ.

Cổng thành, nam tử bạch y từ đầu đến cuối không hề di chuyển một bước, trong tay y nắm Ngọc Kiếm, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận.
Bỗng nhiên y thả tay, Ngọc Kiếm từ nhỏ biến to, hóa thành một thanh cự kiếm ôn nhuận, bị Nguyên Thần phía sau nắm lấy.
Hai tay nam tử nâng lên quá đầu, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm kiên nghị trung chính:
“Thỉnh Thánh Mẫu, ban kiếm!”
Lời y vừa dứt, bỗng nhiên sắc mặt Phí Phùng Sinh biến đổi, thần sắc như mặt hồ lặng nước hiện lên một tia bất an.
Cùng lúc đó, một mảnh hỏa hải vô tận vô bờ, không biết từ đâu hiện lên, trôi nổi trên nơi cao vô cùng, tựa như nằm ngoài Thiên Địa.
Trong hỏa hải, có lầu các cung điện, vô cùng hùng vĩ cổ kính, từng viên gạch, từng ngọn cỏ, đều tỏa ra một loại Đạo Vận tối nghĩa, khiến người ta không tự chủ được đắm chìm tâm thần.
Chung quanh hỏa hải có vô số viên cầu, mỗi viên cầu lại tồn tại một phương thế giới, từng phương thế giới như quần tinh ủng nguyệt, xoay quanh cung điện cổ kính.
Sâu trong cung điện, một thân ảnh thướt tha, đẹp đến vô cùng nằm nghiêng trên ghế dài, màn sa mỏng mảnh che khuất thân nàng, chỉ để lộ đường cong mơ hồ.
Thân ảnh khẽ vươn một đầu ngón tay.
Ngón tay thon dài tinh tế, trắng như tuyết, thuần như ngọc, nhu như nước, nhiệt như lửa, mỗi một một tấc da thịt, một lỗ chân lông đều tỏa ra vô vàn khí tượng khác nhau.
Từ nơi đầu ngón tay, một vòng xoáy vô hình dâng lên, bên trong phảng phát liên thông vạn giới, từ trong vạn giới, một thanh kiếm đen tuyền chẳng biết từ đâu bay đến.
Ngón tay lại chuyển lần nữa, Hắc Kiếm hóa thành một vệt sáng đen, xuyên qua tầng tầng bích chướng, giáng lâm Cựu Châu!
Hắc kiếm thoáng cái đã cắt ngang hư không, nhẹ nhành rơi vào trên tay nam tử bạch y.
“Tạ Thánh Mẫu ban kiếm!” Nam tử khẽ nói, tay phải y nắm lấy chuôi kiếm, nâng lên cao cao.
Hắc Kiếm mông lung đen tuyền, không thể nhìn ra hình dạng cụ thể, bên trong phảng phất cất dấu lực lượng vô cùng vô tận.
Không xong! Trong lòng Phí Phùng Sinh thầm kêu không ổn, vội vàng muốn ra tay.
Thế nhưng Tả Hộ Sứ cùng Thiên Hoành Cương làm sao có thể để hắn như ý?
Chỉ thấy Tả Hộ Sứ khẽ cười, nữ tử cùng nam tử đồng thời đẩy ra một chưởng một chỉ, chưởng chỉ hợp nhất, xuyên qua vạn ngàn bức ngăn, diễn hóa ra một tia sóng lửa, trực chỉ Đạo Cung Phí Phùng Sinh!
Thiên Hoành Cương cũng không hề lạc hậu, Nội Thiên Địa co rút thể nội, cơ thể y thoáng cái cất cao, biến thành cự nhân đội trời đạp đất.
Cự nhân lưng cõng một phương thế giới, chân đạp vạn pháp mà lên, hai tay hắn nâng Thần Phủ, bổ ra một cái, không gian Ngoại Thiên Địa lập tức truyền đến từng đợt rạn nứt ken két!
Phí Phùng Sinh không thể không thu tay đón đỡ, m Dương Kính đen trắng lưu chuyển, hai tay hắn hợp lại trước người.
Thiên Địa chớp mắt hóa thành một mảnh trắng đen, Phí Phùng Sinh như trung tâm thế giới, diễn sinh vạn vật.
Đạo Lực vô biên cuồn cuộn chảy xuôi, hóa thành hai vầng Thái Dương một trắng một đen.
Hai tay Phí Phùng Sinh đẩy ngang trái phải, mỗi tay đẩy một vầng Thái Dương, sinh sinh ngăn cản hai người giáp công.
Thế nhưng nam tử bạch y kiếm xuất trôi chảy, không hề có một chút lưỡng lự.
Hắc kiếm bổ dọc, Nguyên Thần khổng lồ sau lưng y cũng dùng động tác y theo mà hạ kiếm.
Phút chốc, Kiếm Vực diễn sinh ra vô số kiếm khí trắng nõn, kiếm ý dạt dào, to nhỏ không đều, kết thành kiến trận, rơi xuống hộ thành đại trận!
“Chân Bạch Kiếm Tâm chi Trảm Tinh Thần – Trụy Tinh!”
Nam tử khẽ ngâm một tiếng, hắc kiếm hạ xuống, mang theo vô cùng vô tận kiếm khí kết trận.
Chín đạo kiếm khí kết thành một tiểu kiếm trận, chín tiểu kiếm trận kết thành một trung kiếm trận, chín trung kiếm trận kết thành một đại kiếm trận, vô cùng vô tận đại kiếm trận như từng viên Tinh Thần sắc bén, bổ ra không gian, phân giải vạn pháp mà xuống!
Chốc lát, Thiên Địa đã là một mảnh kiếm quang trắng bạch vô sắc!