[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 144 Phát điên – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 2 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 144 Phát điên

Lời thông báo của Victor và Erena khiến cả Alpha và Vy đều bất ngờ vô cùng, cho tới khi tan làm, họ đã cùng nhau bước đến trước thang máy chuẩn bị xuống tầng rồi mà vẫn còn suy nghĩ, không khỏi bất ngờ.

Alpha vừa bấm thang máy, trong lúc chờ đợi thì có đưa mắt nhìn xuống người con gái ấy, dáng vẻ này của cô như là đang ngẫm nghĩ gì đó, Alpha liền chau mày quan sát cô một hồi lâu. Tường Vy sau khi nghĩ kĩ rồi cũng ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ nhàng cất tiếng.

– Anh về trước đi, em phải tới một nơi nữa. – Cô khẽ gật đầu rồi nhìn anh.

– Để anh đi cùng em. – Anh nhíu mày.

– Thôi, sẽ mất một chút thời gian đấy. Anh vào viện với bác đi. – Cô chẹp miệng rồi vẫn tiếp tục thúc giục anh.

– Sao em cứ cố tránh mặt anh thế? – Alpha chau mày ra vẻ không mấy hài lòng.

– Đâu có… – Cô bất ngờ trước câu nói của anh, ngữ điệu cùng nhỏ dần, ánh mắt liếc nhìn đi chỗ khác với vẻ ái ngại.

Cánh cửa thang máy cũng được mở ra, họ cùng nhau bước vào trong, tay anh cũng bấm xuống tầng hầm để xe. Anh đứng nghiêm nghị, hai tay chắp lại phía trước rồi khẽ quay mặt nhìn sang cô, Tường Vy vẫn bặm môi giữ im lặng, bầu không khí khó xử ấy lại một lần nữa bao trùm lấy họ.

– Nơi em muốn đến là đâu cơ? – Anh thở dài một tiếng rồi cất giọng hỏi.

Cô im lặng một hồi rồi mới cất tiếng đáp trả, đó quả thật chẳng phải một việc gì dễ dàng.

– Em muốn đến thăm ba…

Nghe thấy lời nói có phần ngập ngừng và cất lên thật nhỏ nhẹ ấy, anh cũng cảm thấy khó xử. Ánh mắt nhìn xuống người con gái ấy cũng thay đổi, anh thật sự rất thương cô.

Họ cùng nhau bước chân vào khu nhà thăm tù, không gian ở nơi đây ngột ngạt, bí bách. Cả căn phòng lớn được kê một dãy bàn dài, ở giữa bàn được ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, chia rõ ra một bên dành cho người nhà, một bên dành cho tù nhân. Cô đi dọc dãy bàn ấy, đồng thời đưa mắt nhìn những cảnh thăm thú, trong lòng đột nhiên quặn lại. Họ muốn nói chuyện với nhau thì phải dùng tới chiếc điện thoại bàn được đặt trước mặt, nhìn cảnh ấy thật sự rất đau xót, nhưng chỉ vài bước chân nữa thôi thì cô cũng sẽ rơi vào cảnh tượng ấy với người đàn ông ở bên kia tấm kính.

Chỗ của họ được xếp ở góc trong cùng, cô đưa mắt nhìn từ xa đã thấy người đàn ông đang mặc trên người một bộ quần áo sọc trắng đen đã ngồi ở vị trí đó được một lúc, mặt cúi gằm xuống đất, Tường Vy hít một hơi thật sâu tiến gần về phía đó rồi ngồi xuống chiếc ghế được kê sẵn.

Người đàn ông ấy vẫn cúi gằm xuống, ánh mắt đầy thẫn thờ, nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng cô không ngừng nhói đau. Cô nhấc chiếc điện thoại bàn lên rồi thủ thỉ nói vào đó.

– Ba…

Alpha lẳng lặng rút khăn tay ra mà thấm đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô, sau đó nhẹ dùng tay nâng cằm cô lên, lau đi đầy tỉ mẩn, an ủi cô.

____

Tối hôm đó, họ cùng nhau ngồi trong phòng bệnh trông cho mẹ của Alpha ngủ, Tường Vy cứ ngồi im một góc trong lặng im, tự mình suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Ba cô thật sự rất ghét Victor, chuyện hôm nay đã khiến ông dường như phát điên lên rồi, vậy đến khi cô cho ông biết sự thật thì sẽ thế nào đây, dù gì cũng chẳng thể giấu ông được mãi…

Bất chợt cánh cửa phòng bệnh được mở ra, một vị bác sĩ đang khoác trên mình một chiếc áo blu trắng khẽ bước vào, cả hai người họ đều vì ngạc nhiên mà đổ dồn ánh nhìn về phía ông.

– Bệnh nhân ngủ rồi à? – Bác sĩ cười nhẹ.

– Vâng. – Alpha đáp lại.

– Tôi đến để báo tin vui cho người nhà bệnh nhân. Tình trạng sức khỏe của bệnh nhân đang tiến triển rất tốt, qua buổi kiểm tra sức khỏe sáng nay thì tôi đã thấy rằng não bộ của bà đang hồi phục rất tốt, bệnh nhân đã có lại được nhận thức và trí nhớ thì sẽ trở lại sớm thôi. Theo tôi khuyên thì người nhà nên đưa bệnh nhân về nhà để theo dõi, thỉnh thoảng đến khám lại, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền viện phí, nếu gia đình có người ở nhà chăm sóc bệnh nhân, hoặc có thể đưa bà vào viện dưỡng lão. – Vị bác sĩ khuyên nhủ.

– Vâng, cảm ơn bác sĩ. – Anh cúi đầu, vị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng rồi cũng rời phòng bệnh ngay sau đó.

Vị bác sĩ vừa rời khỏi căn phòng chưa được bao lâu, cô tiểu thư đã cất giọng, ánh mắt vẫn thẫn thờ nhìn về một chỗ.

– Anh và bác về nhà em đi.

Lời nói ấy khiến anh bất ngờ vô cùng, lập tức quay ngoắt lại mà nhìn cô. Vẻ mặt bần thần vẫn không thay đổi, nhưng lời nói cất lên rõ ràng là có chủ ý.

– Vy… – Anh như vẫn chưa thể tin được vào câu nói của cô.

– Nếu đưa về căn hộ của anh thì vừa bé, vừa không có người chăm. Còn nếu cùng về ở nhà em thì vừa có bác Lâm lo cho mẹ anh, anh vừa tiết kiệm được tiền ra ở riêng, không phải sao? – Cô vẫn nói đầy thản nhiên, sau đó liền ngẩng mặt lên nhìn anh.

Anh vẫn im lặng, nhìn cô bằng ánh mắt trùng xuống.

– Dù gì em cũng chẳng còn ai khác bên cạnh nữa mà…