Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 3 Đãi ngộ khác biệt giữa con gái và con rể – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 3 Đãi ngộ khác biệt giữa con gái và con rể

Ngày ấy Giang Tri Hành đi rồi, Triệu Thanh Y nổi giận đùng đùng tiến vào thương lượng ngày khởi hành trở về Trường An với ta. Ta tỏ vẻ lúc nào ta cũng có thể khởi hành, chẳng qua là kèm theo yêu cầu phải mang theo Kha Cửu.

Triệu Thanh Y lông mày không phải lông mày mắt không phải mắt nói với ta rằng: “Thuộc hạ biết đại nhân có mầm mống đa tình, chỉ là đại nhân mang Kha Cửu về người sẽ ăn nói thế nào với lão tướng quân?”

Ta bị nước bọt làm cho sặc.

Cha ta cực kỳ thích Giang Hành Tri, ông già lúc trẻ chỉ ham học võ, không đánh bằng roi không chịu học chữ. Về sau bởi vì dốt đặc cán mai mà phải chịu nhiều vất vả. Lúc ta mười hai tuổi thì từ U Vân Thập Lục châu trở về, ông liền nhớ lại rồi bắt ta phải học ngâm thơ thêu hoa. Cái chính là để ta ngồi đọc sách ta chỉ cảm giác như trên ghế có những cây đinh nhọn hoắc. Sau khi ông già đánh gãy hết một cái sọt roi, rốt cuộc ý thức được ta đúng là một đoạn gỗ mục, liền bắt đầu tìm cho ta một phu quân Trạng Nguyên.

Năm đó ta dùng sức mạnh cướp Giang Hành Tri về phủ, người vui mừng nhất không phải cha ta thì là ai. Giang Hành Tri nhíu mày giảng vài cái đạo lý không nên làm thế cho ông già, ông già vừa một khóc hai loạn ba thắt cổ, khóc lóc om sòm, dùng đủ trò vô lại để giữ hắn ở lại phủ Tướng Quân, vừa sai người đến chỗ Hoàng Đế lão gia xin thánh chỉ tứ hôn. Về sau ta chỉ cần có xíu lỗi với Giang Hành Tri thôi thì ông già liền không chút lưu tình mà đập ta một trận. Vì Giang Hành Tri, ta ăn không ít roi của cha ta.

Ta do dự rất lâu: “Thì nói…Thì nói người này là ân nhân cứu mạng của ta.”

Ông già là người thẳng tính, đoán chừng một chiêu này sẽ được thông qua.

Triệu Thanh Y mang vẻ mặt không khuất phục giàu sang, không lạm dụng quyền uy.

Ta cụp mắt, vuốt vuốt tay áo: “Hay là ta đào bình rượu hầu nhân dưới gốc cây hoa quế trong sân của ngươi lên nhỉ?”

Triệu Thanh Y không vợ cũng không con, vẫn cứ yêu rượu như mạng, nghe vậy thiếu chút nữa lệ tuôn. Hắn bi phẫn mà nhìn ta, cúi đầu làm bộ ôm hận chịu nhục của gái nhà lành: “Vâng, đại nhân.”

Thời điểm lên đường về kinh, hơn phân nửa thời gian ta đều ngủ mê mệt trong xe ngựa. Ngày ấy gặp lại Giang Hành Tri, thật nhiều kí ức đã bị lãng quên bỗng lại lần nữa trở lại trong đầu, dồn một đống làm đầu đau đến choáng váng. Mà sau ngày đó, di chứng lại càng rõ ràng, vài ba lần đầu ta như sắp nổ tung.

Giang Tri Hành vốn còn đang giận ta phát hiện ra có điểm bất thường, cuống quít sang thôn bên cạnh mời thầy lang đến. Thầy lang bốc hai thang thuốc, sau khi sắc xong Giang Tri Hành bưng vào trong xe cho ta. Ta rất ghét đắng, sống chết không chịu uống.

Giang Hành Tri nhíu mày nhìn ta, giống như những con sóng lăn tăn giữa mặt hồ phẳng lặng.

“Sao lại thế được?” Cha ta trừng mắt.

Ta nghe ông già bẻ lại cơn tức giận cũng hơi tiêu tan, hất cằm dương dương tự đắc đợi ông già giải thích.

Ông già thâm trầm nhìn về phương xa: “Ta chính là xem Hành Tri như con trai ruột để thương yêu, thân thể đứa nhỏ kia quý giá, chịu không nổi tủi thân. Ta ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Cho nên nói, há chỉ là giống như con trai ruột, quả thực chính là con trai ruột của ta.”

Ta lập tức mặt xanh nanh vàng.

Cha ta vội vàng giúp ta thuận khí.

Qua một lúc, cha ta lại hỏi: “Đã qua lâu lắm rồi, chẳng lẽ ngươi…Ngươi quả thực vẫn không bỏ xuống được?”

Ta ngước mặt nhìn ông.

Cha ta do dự hồi lâu, phun ra một cái tên: “…Hoa Nam Bình.”

Ta nghi hoặc nhìn ông: “Hoa Nam Bình là ai?”

Ông già từ một người ngồi cũng không vững phải mang ghế dựa đặt ở dưới bàn, lập tức nhanh nhẹn đứng lên, quỷ dị liếc mắt nhìn ta rồi tức khắc lao ra khỏi phòng.

Ta lặp lại cái tên đó lần nữa, trong đầu xuất hiện một bóng người đung đưa, cẩm y hoa phục, chi lan ngọc thụ, dung mạo như kiểu mưa bụi lớt phớt tháng ba, chỉ thấy lạnh bạc như nước. Chỉ là ta muốn nhớ tỉ mỉ hơn chút, lại chỉ cảm giác được đầu như muốn nứt ra.

Ta nằm xụi lơ trên ghế xoa huyệt thái dương, không biết vì sao trong lòng có một loại bi ai đậm hơn, tựa như sẽ khiến người ta rơi lệ.