Vĩnh Hằng Hư Chủ – Chương 1 Cuộc sống mơi, mục tiêu mới. – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 2 năm trước

Vĩnh Hằng Hư Chủ - Chương 1 Cuộc sống mơi, mục tiêu mới.

Trên con đường bao phủ đầy tuyết, ánh đèn đường sáng lấp lánh chiếu rọi vào những bông tuyết xinh đẹp đang từ từ chậm rãi rơi xuống mặt đất. Một thân ảnh gày gò đi trong mùa đông giá rét, hắn mặc một cái áo cũ kỹ có nhiều vết chắp vá mỏng manh, đôi tay tê cóng liên tục xoa vào cơ thể như cố ma sát để tạo hơi ấm.

Vô Kỵ đang trên đường trở về nhà, ngôi nhà thuê cũ nhưng ấm áp, nơi đó hắn có một người em gái luôn qua tâm cho hắn, luôn luôn cau mày mỗi khi hắn sai, hay làm lũng mỗi khi hắn buồn. Tình cảnh hai ngươi khá giống nhau, cả hai đều là trẻ mồ côi, đều trốn ra khỏi trại trẻ nên nương tựa nhau để sống.

Trên đường về, dù có lạnh lẽo, lòng Vô Kỵ cũng hoàn toàn ấm áp, trở về với căn nhà đó, dù có tâm trạng đen tối thế nào cũng đều tan biến. Hắn ở trong cô nhi viện 10, chịu cảnh đánh đập tàn bạo của mấy người mẹ nuôi hắn. Hắn cũng nhìn thấy một đứa bé gái, số phận nó cũng như hắn vậy, đều là con hoang do cuộc vui chơi đàn đúm mà tạo thành. Không ai thương, hay có những khoảng trợ cấp nào nuôi lớn, hai người Vô Kỵ và Vô Nhã Ưu ở đây chờ đợi chỉ là những đòn doi vụt đến xước da chảy máu, hay vùi đầu vào vại nước thậm chí còn phải ăn tranh cơm với chó để sống.

Cuối cùng Vô Kỵ và Vô Nhã Ưu quyết định trốn đi, khi đó hắn chỉ mới có mười tưởi, Vô Nhã Ưu cũng mới có 4 tuổi mà thôi. Sống đến được lúc này đều nhờ vào tình thương cả hai dành cho nhau. Ngày qua ngày hai người đi ăn xin hay xin những đồ ăn thừa của các nhà hàng, người hảo tâm qua còn cho bọn hắn quần áo cũ để mặc.

Đến khi Vô Kỵ lên 15 tuổi, hắn mới xin được vào một công ty trái phép, ngày ngày bị bóc lột sức lao động đến tàn tạ hết cả con người, Vô Nhã Ưu thì Vô Kỵ để nàng đi học. Đến năm 20 tuổi, công ty trái phép bị cảnh sát triệt phá, Vô Kỵ cũng thất nghiệp từ đó, mặc dù có bớt được ít tiền, nhưng Vô Nhã Ưu sau một trận ốm mà đã tiêu sạch không còn một đồng.

Vô Nhã Ưu hoàn toàn biết được điều đó, chỉ là người anh Vô Kỵ không chịu nói mà thôi. Trường học có học bổng, năm nào nàng cũng chính là học sinh dành mọi giải thưởng ở trường cho Vô Kỵ vui vẻ. Tiền học được lo nhưng mỗi ngày ba bữa đều đói kém vô cùng, nhiều khi nàng biết Vô Kỵ còn nhịn đói để cho nàng ăn.

Cuộc sống khổ cực lại tiếp diễn thêm một năm, Vô Kỵ đi về với cảm súc không tốt. Cả ngày tìm đều không thấy được việc làm, có lần hắn nghĩ đi nhặt rác bán nhưng tất cả đều bị cướp hết lại còn bị đánh một trận sống dở chết dở. Cơ thể chỉ cao có 1m6 nặng 43kg làm sao đủ sức chống chả được.

Cuộc sống khổ cực là vậy nhưng nghĩ đến được về đến nhà đoàn tụ với Vô Nhã Ưu lòng Vô Kỵ lại dấy lên vô vàn hạnh phúc. Nhìn đến trên đường xe cộ đi lại tấp lập, lòng hắn cũng đốt lên một ngọn lửa quyết tâm. Hắn phải cho nàng được một căn nhà ấm cúng, phải cho nàng ăn những thứ ngon nhất trên đời cũng cho nàng một cuộc sống vô ưu như tên của nàng đã đặt.

“Vô Kỵ, ta ở đây, ta ở đây”.

Bỗng, một tiếng trong trẻo cắt đứt suy nghĩ của Vô Kỵ, nhìn về hướng tiếng nói đó, phía bên kia ven đường, một cô gái 14 15 tuổi đang đứng vẫy tay với hắn.

Người con gái xinh đẹp như một công chúa tuyết đang chạy về hướng Vô Kỵ, mái tóc đen tuyền buông xõa bay trong gió, gương mặt thiên sứ trắng trẻo như những bông tuyết nở rộ trong đêm.

Vô Kỵ nhìn đến nàng, lòng hắn như có một viên than hồng đốt lên trong những ngày đông rét buốt. Ấm áp, yêu thương, lại tràn đầy hạnh phúc. Nhưng rất nhanh khuôn mặt của hắn tát mét lại, phía xa xa, chiếc ô tô tải đang lao vùn vùn trong gió tuyết.

Sương ban đêm mờ ảo, ánh đèn đường yếu ớt càng làm cho tầm nhìn của ô tô yếu đi. Không có chần chờ, cơ thể gày gò đó của Vô Kỵ lao vụt trong đêm, hắn chạy tới bên cạnh Vô Nhã Ưu đẩy mạnh nàng ra.

Rầm

Một tiếng âm trầm vang lên, cơ thể Vô Kỵ như diều đứt dây mà bay ra 5m, máu từ miệng, từ đầu chảy ra mà không cách nào ngừng được. Hơi thở yếu ớt như có như không.

Vô Nhã Ưu chạy đến bên cạnh hắn, nước mắt nàng đã chảy ướt hết khuôn mặt thiên sứ của mình.

“Vô Kỵ, tỉnh dạy đi tỉnh dạy đi. Huhu. Tỉnh lại đi.”

Như nghe được tiếng của nàng bàn tay nhuốm đầy máu khẽ đưa lên lắm lấy bàn tay nhỏ tràn đầy âm áp của nàng. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi, đôi tay lạnh buốt mang theo đầy máu dơi xuống, Vô Kỵ nằm ở trên đường đã tắt hơi thở cuối cùng.

Nước mắt Vô Nhã Ưu đã thay bằng huyết lệ từ khi nào không rõ, nàng ngồi đấy chết nặng hoàn toàn không có nói một tiếng nào. Hai hàng huyết lệ cứ rơi, hai con người cứ như vậy xa lìa. Chấn động tâm lý này đã khiến nàng hoàn toàn ngơ ngẩn, không còn nụ cười khả ái như trước. Thay vào đó khuôn mắt rét lạnh như băng vĩnh cửu mà sống tiếp cuộc đời còn lại trên trái đất này.

Vô Kỵ chết đi, linh hồn hắn lại bị một lực hút nào đó kéo đi, không biết qua bao nhiêu thời gian, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy linh hồn của Vô Kỵ. Chỉ có một điều kì lạ, trong linh hồn của hắn có phát ra một tia sáng mà không tài nào nhìn thấy.

Bỗng một tiếng nói vang vẳng trong linh hồn của Vô Kỵ. Tiếng nói như chuông bạc đánh tan linh hồn đang ngấm dần vào bóng tối của hắn.

“Chào mừng chủ nhân đến với Vĩnh Hằng Bá Chủ hệ thống”.

“Xét thấy khí chủ đã chết, ký chủ có muốn trọng sinh không”.

Từng đợt tiếng nói vang vẳng trong linh hồn của Vô Kỵ, hắn cũng ngay lập tức đồng ý, đơn giản cũng không muốn chết, hắn còn có một người em gái cần nuôi lắng, một gia đình cùng em gái Vô Nhã Ưu cần vun đắp.

“Muốn”. Tiếng nói yếu ớt vang lên, ngay lập tức từng luồng khí bạc lấp lánh nhanh chóng bồi bổ linh hồn hắn rồi đưa hắn đi.

Trong hư không vô tận, tại một nơi có tiên khí nồng lặc nhất trong thiên địa. Đưng sừng sững trong không gian đó, toàn cung điện vỡ nát, không một ngôi nhà nào còn hoàn hảo, đấy là Tuế Nguyệt tiên cung, tiên cung của Tuế Nguyệt nữ đế.

Ngày bình thường luôn có rồng bay phượng múa, nhưng nay đổi lại cảnh sắc đìu hiu, từng toà công trình đổ sập, xác long xác phượng khắp nơi chết khắp nơi trên mặt đất. Lại thêm xác người cũng nhiều vô số kể, mùi huyết tinh nhiễm nặng trong không khí của Tuế Nguyệt tiên cung.

Trong không gian lại là từng hàng từng hàng thiên quân vạn mã che kín ánh sáng chiếu rọi từ tiên cung. Điều đặc biệt nữa là một ánh mắt vô tình, lãnh leo trên thiên không đang chực chờ chiến đấu với tiếp tục.

Đứng ở trung tâm đó, Tuế Nguyệt nữ đế đó thở dốc, từng đợt máu thỉnh thoảng lại trào ra kiến nàng sắc mặt tái nhợt.

Nhìn bóng hình đứng ngạo nghễ giữa trung tâm đó, dù là thương thế nghiêm trọng cũng không để lộ ra cho người ta một tia thương sót. Bá đạo tuyệt luân, ngạo nghễ chúng sinh, chỉ có cường giả đứng đầu mới sinh ra loại khí chất này.

Thân hình xinh đẹp vẫn đứng đó, chiến giáp trên người nàng cũng đã rách lát nhiều nơi, xuân quang tiết lộ lại không để cho một đám nam nhân có được một suy nghĩ khinh thường.

3 nằm ròng rã chiến đấu, số lượng người tử thương đã không thể đo đếm được, nay Tuế Nguyệt nữ đế đã nỏ mạnh hết đà, nàng chỉ có đứng đó chờ chết mà thôi.

“Nữ đế, ta chỉ đưa tiễn được ngài đến đây.” Thiên Long cảm khái đứng đấy, một đời hắn đi theo nàng tung hoành thiên hạ, nay đổi lại lời hứa hẹn của thiên đạo rằng tiêu diệt Tuế Nguyệt nữ đế sẽ đưa hắn lên làm Đại đế tiếp theo dưới một người trên vạn người, lợi ích to lớn để hắn phải vứt bỏ đi đông đội, chiến hữu của mình.

Nàng nhìn Thiên Long với ánh mắt rét lạnh, tâm tình nàng đã hoàn toàn lạnh giá, những con sâu bọ luôn có ý trở mình thành long, thật là buồn cười.

“Thiên Long, bản đế hoàn toàn không coi ngươi nô bộc của ta, vậy mà ngươi cũng phản bội lại ta. Thiên đạo, khi xưa ta mang trong mình 2 loại linh căn hiếm có, ngươi chèn ép ta đủ đường, hôm nay còn muốn giết ta. Được, được, được.”

Ba tiếng “được” vang vọng cửu tiêu cất lên, cơ thể Tuế Nguyệt nữ đế phát nổ, từng tầng không đổ vỡ, hàng loạt hành tinh sung quanh cũng hoàn toàn trở về với cát bụi. Đại đế giận, thây chất thành tinh, máu đổ thành hải.

Nổ đến thiên hôn địa ám, toàn quân tịch diệt nhưng nàng biết những tên đầu sỏ vẫn chưa chết.

“Lăng Thiên, Thiên Long, Tiêu Phàm, Thất Dạ,.. Thiên đạo. Bổn đế nếu cơ hội sống lại ta sẽ tìm các ngươi trả thù”.

Dứt ý nghĩ cuối cùng, nàng lại lâm vào quên lãng, trả lại không gian yên ắng. Mùi thịt két vang khắp nơi, huyết nhục loạn xạ, dưới những ngọn lửa đó đi ra vài bóng người, đây không phải ai khác chính là mấy tên vừa rồi trong lời Tuế Nguyệt nữ đế.

Tại một tinh cầu xa sôi trong vũ trụ, hai vệt sáng bay với tốc độ rất nhanh lao đáp xuống tinh cầu. Trong một hang động đá lạnh lẽo, một người phụ nữa đang cố rặn đẻ đứa con đầu lòng của mình

Thiên không, từng đợt từng đợt lôi long gào thét mà xuống, xung quanh cỏ cây cũng bị đánh đến trơ trụi không còn khả năng sống. Dị tượng phát sinh, phượng hoàng đẹp đẽ lấp lánh bay quanh lôi long, chúng cất lên những tiếng hót vang vọng không gian, thánh thót mà cao quý. Bên trong những hàng phượng bay lượn, Sinh Tử Liên xuất hiện, sau đó bông hoa cũng từ từ nở rộ từng cánh từng cánh đến khi nở đến 81 cánh hoa lại xuất hiện đài sen. Ánh hào quang ấm áp từ nó bao phủ hang động lạnh lẽo, chúng như có linh tính mà bao quanh hai đứa tre trong bụng người phụ nữ kia.

Nếu để mấy đại năng tiên giới nhìn đến cảnh tượng này thì chỉ có há hốc mồm. Long Phượng nhảy múa, Cửu Ngũ Chí Tôn Sinh Tử Liên nở rộ 81 cánh hoa, xuất hiện thêm đài sen có thể nói thiên phú yêu nghiệt bậc nào. Nếu không thu được làm đệ tử cũng sẽ lập tức diệt sát tránh tai hoạ sau này.

Nhưng buồn thay, thiên sinh dị tượng cũng không phải là vui mừng, người phụ nữ này hoàn toàn kiệt sức mà chết, linh hồn nàng lập tức có một luồn sáng kéo nàng vào người của đứa bé trai.

Một cặp song sinh Lang Phượng, bé trai lưa thưa vài cái tóc bạch kim, đôi đồng tử hoàng kim lấp lánh cao quý vô cùng. Bé gái tóc lại cùng một màu với hai mắt, ánh hoàng kim cao quý của một bậc đế vương. Cả hai vừa sinh ra cũng rất mệt mà thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết thời gian qua bào lâu, Vô Kỵ cuối cùng cũng mở ánh mắt, ánh sáng thiên không bỗng chợt đập vào mắt hắn. Lúc này hắn mới nhớ tới hệ thống mà kêu lên.

“Hệ thống, ngươi đưa ta đến đâu đây, sao cả người ta không có sức lực vậy.”

“Tinh! Bổn hệ thống đưa chủ nhân trọng sinh đến Vạn Linh tinh cầu”.

“Ngươi nói rõ xem nào”. Hắn cũng không phải là không có đọc tiểu thuyết tiên hiệp, nhưng hắn không ngờ nó lại xảy ra với mình. Tuy cao hứng nhưng cũng không có vui vẻ khi mà Vô Nhã Ưu mới học lớp 9, không có ai lo lắng cho nàng khiến hắn càng lo lắng hơn. Tuy vậy, sô phận đã sắp sếp thì hắn cũng chấp nhận, hắn cũng tin chỉ cần có sức mạnh, vượt không về Trái Đất cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đang mải suy nghĩ thì bỗng Hệ Thống trả lời. Xuất hiện trước mắt hắn lúc này là tinh linh tí hon. Cô bé có đôi cánh Hồ Điệp hoàng kim vô cùng rực rỡ, mỗi lần đập cánh các ánh sáng kim sắc cũng theo đuôi nàng càng hoa lệ. Thân hình bé nhỏ, khuôn mặt khả ái dễ thương đặc biệt mái tóc hồng xuôn mượt dài đến hông của nàng được búi 2 bên thêm đôi mắt hông phấn to tròn càng tô thêm vẻ khả ái từ nàng. Nàng như một thiên sứ tý hon, tinh nghịch, khả ái bay lượn quanh Vô Kỳ nói cho hắn nghe.

“Nơi đây là tu chân giới, Vạn Linh tinh cầu, có 4 đại lục nằm trên tinh cầu này. Là Thiên Chiến đại lục, nơi này quanh năm mưa thuận gió hoà có Thiên Sơn rừng rậm vô cùng rộng lớn và nguy hiểm. Thứ 2 là Trường Xa Hải, đây là nơi yêu thú thủy băng linh căng rất thích, diện tích đất liền tuy nhỏ nhưng kinh tế nơi này quyết không thể xem thường. Thứ 3 là Ma Thú Sâm Lâm, đại lục này là nhà của yêu thú, cuối cùng là Hoàng Sa Địa, quanh năm nắng lóng được bao quanh bởi cát nhưng không thể khinh thường thực lực của nơi đây. Thời tiết khắc nghiệt cũng làm cho con người ở đây vô cùng kiên cường.”