Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu? – Chương 2 Chỉ có thể là anh ấy – Botruyen
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 2 năm trước

Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu? - Chương 2 Chỉ có thể là anh ấy

Xưa giờ tính cách của Băng Nghi vẫn vậy, luôn lạnh lùng sắc đá, nàng luôn suy nghĩ mọi chuyện trước khi làm, nhưng ngày hôm nay, khi *Tuyết Mai* báo nàng rằng cha nàng đã chết. Khoảnh khắc ấy gần như nàng sụp đổ, cha nàng là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng rất hay mặc định rằng sẽ hiếu thảo chăm sóc cha mình đến già. Nhưng thông tin vừa rồi y như con dao đâm thẳng vào tim nàng, đau đớn hỗn loạn. Nàng cứ thế một mình chạy đến Xà Thần, trong tâm trí của nàng bấy giờ chỉ có hai chữ trả thù.

* Tuyết Mai: cận vệ trung thành của Băng Nghi *.

Ẩn nấp trong một tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn là thế lực ngầm của Xà Thần, hắn che mắt mọi người nhờ vào việc kinh doanh của mình. Chỉ có điều, hắn không ngờ Lạc Băng Nghi lại có thể tìm được đến đây.

Từ trước cửa lớn của tập đoàn, Băng Nghi độc thân một mình đi vào.

Thuộc hạ của Xà Thần cũng có ngăn cản, nhưng với sức lực của bọn cỏn con đó làm sao ngăn cảm được Băng Nghi. Từ nhỏ đã luyện võ, tinh thông độc dượt, hạ những tên thuộc hạ này đối với nàng là chuyện đầu móng tay.

Băng Nghi hiêng ngang bước vào tập đoàn với vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí, đôi mắt nàng vốn đã đẹp, bây giờ còn đẹp hơn bởi sự che phủ của nộ khí. Ánh mắt căm hận như muốn hủy diệt cả thế giới.

Băng Nghi từ bên thắt lưng lấy ra một khẩu súng bắn chỉ thiên lên trời rồi thét lớn.

– ” muốn sống thì rời khỏi chỗ này “.

Những người khách lại kí hợp đồng bất động sản hay là khách mua đất cũng bị tiếng súng là cho khiếp sợ, một mạch bỏ chạy không còn một ai.

Mọi người hoãn loạn, camara đã được ghi hình lại truyền vào tầm mắt của Hoắc Khang. Cho ông thấy được sự thịnh nộ của Băng Nghi.

– ” Hoắc Khang đâu, bảo ông ta ra đây “. Băng Nghi chỉa súng về phía tên cận vệ trung thành của Hoắc Khang mà thét lớn.

Thời gian như ngừng động lại trong giây đó. Hoắc Khang vốn chỉ muốn ngắm vào Lạc Vĩnh, ông ta không bao giờ tàn xác phụ nữ. Nhưng chứng kiến cảnh tượng này, ông ta cũng có chút nao lòng.

Băng Nghi ngồi thẩn thờ ở đó ôm Tuyết Mai chặt vào lòng, nàng không còn gào thét nữa mà chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Tuyết Mai cố gắng dùng hết hơi thở cuối cùng của cô để khuyên Băng Nghi bỏ chạy.

– ” Băng Nghi à, cậu chạy đi, mau “. Bàn tay buông thả, ý thức mơ hồ, đôi mắt dần khép lại, nhịp tim ngừng đập. Tuyết Mai đã chết.

Băng Nghi cũng chị cười một nụ cười hiền dịu thay lời tạm biệt, nàng nói nhỏ vào tai Tuyết Mai rằng:

– ” cậu yên tâm, tớ sẽ trả thù cho cậu “.

Nói xong Băng Nghi buông Tuyết Mai ra để cô nằm trên đất. Sau đó nàng cởi áo khoác ra, đắp lên cơ thể củ Tuyết Mai.

– ” ngày hôm nay, nhất định tôi phải hủy diệt cái tên Xà Thần này “. Nàng cất giọng lạnh lùng, thế đứng nguy ngang như không sợ chuyện gì, nàng nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón nhỏ bên tay trái của nàng. Từ từ có một mũi dao nhỏ chỉa ra, mũi dao khoảng 2 cm, tuy không dài nhưng bên trong lưỡi dao đấy có chứa cực độc.

Nàng lao nhanh về phía Hoắc Khang điên cuồng như một con hổ báo, mặc kệ có bao nhiêu thuộc hạ xông ra chặn nàng lại.

Một lưỡi dao ngang cổ, một lưỡi dao đâm thẳng vào tim, một lưỡi dao cứa vào tay vào mặt, chỉ trong vòng 3 phút, tất cả thuộc hạ của Hoắc Khanh đều bị ngấm độc mà chết.

Chỉ còn có một chút nữa nàng đã có thể giết được Hoắc Khang rồi nhưng Khuynh Dương lại cản nàng lại. Hắn lao đến từ phía sau ôm, dùng thân thể cao lớn của mình ôm chặt lấy nàng.

– ” bình tĩnh, em bình tĩnh đi “. Khuynh Dương vừa ôm nàng vừa cất giọng.

Băng Nghi không nói gì, nàng buông thả hai cánh tay xuống, đôi mắt nhắm lại. Nàng từ từ cất giọng điềm tĩnh, rõ như một người chưa từng nổi cơn thịnh nộ.

– ” buông tôi ra, nếu không anh sẽ bị thương “.